CHƯƠNG 113: ANH CÓ BIẾT NGƯỜI ANH ĐẮC TỘI LÀ AI KHÔNG?
“Ba ơi…”
Thấy đám người hung dữ ác ôn trước mặt, Đồng Đồng lại càng hoảng sợ, vội vàng rụt rè trốn ở phía sau Tề Thiên Cơ.
Tề Thiên Cơ lạnh lùng quét mắt nhìn Tang Cẩu: “Đây chính là viện trợ của anh sao?”
Thấy Tề Thiên Cơ nhìn Tang Cẩu với sắc mặt ngưng trọng, Đinh Dũng càng ngông cuồng hơn, bá đạo cười nói: “Thế nào? Hiện tại mới biết sợ sao? Đi sớm như vậy làm gì?”
“Một con chó giả nghèo như vậy, còn có đứa con gái không có giáo dục của mày nữa, bây giờ lập tức quỳ xuống xin lỗi ông đây, dập đầu mười cái, tự tát mình một trăm cái, ông đây sẽ rộng lượng tha cho mày một mạng!”
Sắc mặt Đinh Dũng băng lãnh, giọng nói kiêu ngạo, nói ra từng chữ uy hiếp: “Nếu không, hôm nay bố mày sẽ lấy một cánh tay của mày.”
Anh ta kiêu ngạo chống nạnh, bá đạo uy hiếp Tề Thiên Cơ.
Thế nhưng anh ta hoàn toàn không chú ý tới, Tang Cẩu đứng sau lưng anh ta biến sắc liên tục!
Đầu tiên là đỏ lên, sau đó là tái nhợt rồi đến xanh mét.
Những biểu tình này đã nói lên tâm trạng biến hoá phức tạp của Tang Cẩu.
Những người từng lăn lộn xã hội, trong lòng đều có một danh sách các nhân vật lớn không thể đắc tội.
Mà Tề Thiên Cơ trước mặt lại xếp ở đầu bảng, tất nhiên ở bên dưới là vua trong giới giang hồ Trần Hữu.
Mãi đến lần trước bởi vì Tề Thiên Cơ mà anh ta bị Trần Hữu dạy dỗ, anh ta mới biết Tề Thiên Cơ càng không thể mạo phạm so với Trần Hữu.
Hiện tại Tề Thiên Cơ đứng trước mặt anh ta đang nhìn anh ta.
Ánh mắt này doạ Tang Cẩu sợ đến mức vỡ mật.
Mẹ nó!
Ngay cả tâm tình muốn giết chết Đinh Dũng Tang Cẩu cũng có.
Tề Thiên Cơ cũng nhìn thấy Tang Cẩu, anh nhớ rõ đây là tên đàn em dưới trướng Trần Hữu.
Đây là người Đinh Dũng gọi sao?
Nhưng đáng tiếc, người anh ta gọi quá ít phân lượng.
“Tôi nhớ anh tên là Tang Cẩu đúng không? Làm sao? Anh muốn đối phó với tôi? Còn muốn lấy một cánh tay của tôi?” Tề Thiên Cơ lạnh lùng mở miệng.
Tang Cẩu nhất thời sợ run cả người, trái tim đập loạn, thiếu chút nữa sợ đến mức hồn phi phách tán.
Ôi mẹ ơi!
Muốn một cánh tay của Tề Thiên Cơ?
Cho anh ta một trăm lá gan, anh cũng không dám!
Không đợi Tang Cẩu trả lời, Đinh Dũng đã tiến lên trước một bước, kiêu ngạo mắng chửi: “Tên của anh Cẩu có thể để mày tuỳ tiện gọi sao? Đúng là không biết sống chết…”
Còn chưa dứt lời.
Bốp!
Tang Cẩu vừa sợ vừa giận, hung hăng tát một cái vào mặt Đinh Dũng, tức giận hét lên: “Mày con mẹ nó câm miệng cho tao! Nói thêm câu nữa, tao trực tiếp phế mày!”
Hét xong, Tang Cẩu trực tiếp rụt cổ lại, quải trượng cũng không cần nữa, vứt cái “cộp” xuống dưới đất.
Anh ta nhìn Tề Thiên Cơ như thể nhìn thấy cha ruột, kéo lê chân cười híp mắt tiến tới trước mặt anh: “Chuyện đó, đại… đại ca Tề, chúng tôi nào dám đối phó với anh!”
“Nếu như biết là anh, cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám nhận cuộc mua bán này!”
“Tôi xin lỗi, tôi sai rồi, van xin anh tha cho tôi. “
Dứt lời, Tang Cẩu quỳ tại chỗ trên đất, dập đầu cầu xin tha thứ.
Trong đám đàn em cũng có người nhận ra một nhân vật như Tề Thiên Cơ, sắc mặt cả đám điên cuồng biến đổi, hai chân run rẩy, vội vàng phụ họa: “Đại ca Tề, đây chỉ là một hiểu lầm!”
Vốn là một đám người đằng đằng sát khí nhưng khi nhìn thấy Tề Thiên Cơ, bọn họ lập tức trưng ra biểu tình nịnh nọt, cung cung kính kính.
Thậm chí, những người đó còn giấu tất cả các vũ khí ra phía sau mông, quỳ trên đất cầu xin tha thứ.
Bộ dạng run rẩy không thôi, trong nháy mắt đã biến thành một đám mèo nhỏ bị doạ cho kinh sợ.
Đinh Dũng hoàn toàn bối rối!
Đây là tình huống gì?
Không phải Tang Cẩu là tay chân số một của nhà họ Tần sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!