Chương 80: Nhân vật quan trọng chính là chúng ta
“Hôm qua bọn họ đối xử với Minh Huy như vậy mà hôm nay Minh Huy vẫn nghĩ cho bọn họ, đúng là không dễ dàng gì! Minh Huy là người có lòng vị tha, giao cả dòng họ này vào tay một người như Minh Huy mới thật sự có hi vọng”.
Có người lên tiếng nhận xét.
“Tôi thấy cái Cố Tuyết Cầm đó chắc chắn không thể nào đàm phán thành công chuyện hợp tác với nhà họ Tần đâu!”
“Đúng vậy, có phải chúng ta chưa từng làm thử đâu, nhưng mà lần nào chẳng thất bại, Cố Tuyết Cầm dựa vào đâu mà đòi thành công, cô ta có ba đầu sáu tay chắc?”
“Có lẽ, dựa vào cô ta muốn dựa vào cái thằng chồng vô dụng đó!"
Đám người không ngừng xì xào bàn tán, nói tóm lại, tất cả chỉ đang muốn tâng bốc Cố Minh Huy và hạ thấp Cố Tuyết Cầm. Trong lòng bọn họ, sớm muộn gì thì Cố Minh Huy cũng sẽ trở thành chủ của cả dòng họ này.
Nhưng còn Cố Tuyết Cầm, chỉ sợ rằng cả đời này cũng chẳng còn cơ hội ngẩng mặt lên nữa. Cho dù cô có ưu tú đến mức nào, có làm được những gì, có đối nhân xử thế khôn khéo đến đâu đi chăng nữa.
Họ vẫn còn nhớ lúc Cố Tuyết Cầm giúp đỡ ông cụ quản lý mọi việc trong dòng tộc, mấy người này chẳng bao giờ la liếm được chút lợi ích nào cả, nói cho cùng thì Cố Tuyết Cầm cũng chẳng phải là người thấu tình đạt lý.
“Vừa rồi, người của tôi cũng đã đi nghe ngóng được rằng Cố Tuyết Cầm thật sự đã cùng với tên chồng vô dụng đó lái xe máy đến tập đoàn Long Đằng”.
Lúc này, một người đứng tuổi cạnh Cố Minh Huy đột nhiên lên tiếng.
“Ha ha ha, cùng tên vô tích sự đó đi xe máy đến tập đoàn Long Đằng à?”
“Cố Tuyết Cầm bị điên rồi hay sao? Tốt xấu gì thì cũng là đi bàn chuyện làm ăn, thế mà lại đi cái xe máy rách đó, đây chẳng phải là làm mất mặt gia tộc chúng ta sao?”
“Đúng vậy, đúng là mất mặt chết hết rồi! Năm năm trước chúng ta đã mất mặt vì Cố Tuyết Cầm và thằng rể bất tài đó, còn bị mọi người trong cái thành phố Lâm Giang này cười nhạo nữa, đúng là đáng chết!”
Khi nghe thấy lời nói của người đàn ông trung niên kia, những người nhà họ Cố này đều cười ồ lên, lên tiếng mỉa mai.
“Nếu như con bé bàn bạc thành công thì tốt, còn nếu không thì đừng trách người làm bà nội này không màng tình cảm”.
Bà cụ Cố dùng vẻ mặt lạnh băng nói, mọi người nghe vậy, trong lòng đã rõ. Hôm nay Cố Tuyết Cầm và tên chồng bất tài chắc chắn sẽ bị đuổi cổ ra khỏi nhà họ Cố.
Bọn họ tập trung ở đây sớm như vậy cũng chính là vì muốn đuổi Cố Tuyết Cầm ra khỏi nhà họ Cố, lý do cho việc này thì ai cũng đã rõ.
Bên dưới tòa cao ốc Long Đằng của tập đoàn Long Đằng.
Hơn bảy giờ sáng, tầng một của tập đoàn Long Đằng đã bắt đầu được trang trí sắp xếp, bày biện vô cùng long trọng, giống như chuẩn bị tiếp đón ai đó vậy.
Cho dù là tiếp đón một nhân vật tầm cỡ, chưa ai từng thấy tập đoàn Long Đằng tổ chức long trọng đến vậy. Không một người nào biết được hôm nay Long Đằng đón vị khách như thế nào.
Điều kì lạ nữa đó chính là ngay cả chủ tịch Tần Viễn Lâm và con gái Tần Tiểu Manh đã đến nơi này từ rất sớm, có lẽ là muốn đích thân tiếp đón vị khách sắp tới.
Cũng không biết vị này là nhân vật cỡ nào mà lại khiến tập đoàn Long Đằng xem trọng đến thế, thậm chí còn khiến cả chủ tịch tập đoàn và con gái cùng đến tiếp đón.
Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu ngồi trên chiếc xe máy, băng qua các con đường và phố, nhanh chóng đi đến trước cổng tòa nhà tập đoàn Long Đằng. Bây giờ mới hơn tám giờ nhưng ở dưới sảnh của tòa cao ốc đã vô cùng nhộn nhịp.
Long Thiên Tiếu tìm một nơi đỗ chiếc xe máy điện.
“Thiên Tiếu, chuyện này là sao vậy? Dường như là bọn họ chuẩn bị tiếp đón vị khách quý nào đó, lẽ nào hôm nay có người nào rất quan trọng đến đây sao?”
Cố Tuyết Cầm lo lắng hỏi, nếu như đúng là như vậy, hôm nay bọn họ đến không đúng lúc rồi.
“Không chừng nhân vật quan trọng đó là chúng ta thì sao?”
Long Thiên Tiếu xuống xe, cười đáp.
“Đón chúng ta á, không thể nào? Chúng ta đâu phải nhân vật quan trọng gì đâu. Bà nội từng đến tận nơi xin gặp mặt nhà họ Tần, thế mà cũng không được gặp. Đến bà nội còn không gặp được người nhà họ Tần thì tôi là cái gì chứ? Tôi chỉ cần được gặp thôi đã là may mắn lắm rồi”.
Cố Tuyết Cầm lắc đầu, cảm thấy khó tin nói.
“Đi thôi, chúng ta đi vào.”
Long Thiên Tiếu cũng không nói thêm gì nữa nhưng trong lòng anh đã biết rõ Tần Viễn Lâm sắp xếp long trọng như vậy là để tiếp đón hai người họ. Anh cũng không biết nói gì, thậm chí còn cảm thấy hơi có chút oán trách ông ta vì đã làm quá mọi chuyện.
Hai người bước vào trong, hai bên là những nhân viên an ninh mặc vest và đi giày da, còn có cả những nhân viên tiếp tân nữ.
“Thiên Tiếu, chúng ta cứ đi vào như vậy sao? Không phải là ngại lắm à? Dù sao bọn họ cũng đâu phải đón tiếp chúng ta”.
Cố Tuyết Cầm cảm thấy có hơi chột dạ, quang cảnh này làm cho cô cảm thấy sững sờ, rốt cuộc là nhân vật tầm cỡ nào mới có thể khiến tập đoàn Long Đằng đón tiếp long trọng như vậy.
Long Thiên Tiếu nghe xong chỉ mỉm cười, nắm lấy tay của Cố Tuyết Cầm bước vào trong, anh có thể cảm nhận được sự luống cuống của Cố Tuyết Cầm.
Lo lắng cũng là chuyện thường tình thôi, dù sao Tần Viễn Lâm cũng là người có địa vị rất cao tại thành phố Lâm Giang này, còn Cố Tuyết Cầm cũng chỉ là một cô chủ không được coi trọng của nhà họ Cố mà thôi.
Trong hoàn cảnh bình thường, chắc chắn Tân Viễn Lâm sẽ không gặp cô.
“Đi thôi, không sao đâu, cứ đi theo tôi là được!”
Long Thiên Tiếu cổ vũ, được anh nắm tay, Cố Tuyết Cầm hơi ngại ngùng nhưng trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Hai người đi vào trong bằng lối cửa chính, hai bên có quá nhiều nhân viên an ninh và tiếp tân khiến cho Cố Tuyết Cầm cảm thấy rất áp lực.
“Bộp bộp bộp…”
Đúng vào lúc Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm bước lên thảm đỏ, những nhân viên an ninh và tiếp tân bỗng nhiên vỗ tay chào mừng.
“Hoan nghênh cô Cố và anh Long đến tập đoàn Long Đằng hợp tác với công ty!”
Tiếng vỗ tay không ngớt vang lên, Cố Tuyết Cầm hoàn toàn sững sờ, quang cảnh đón tiếp long trọng này được chuẩn bị dành cho bọn họ! Ở cuối thảm đỏ, thậm chí cô còn nhìn thấy một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đang đứng vỗ tay, bên cạnh còn có một cô bé xinh đẹp.
Cô bé xinh xắn này Cố Tuyết Cầm cũng có quen biết, đó là Tần Tiểu Manh, quả nhiên Long Thiên Tiếu không hề nói dối, cô bé chính là cô chủ của nhà họ Tần.
Cố Tuyết Cầm hoàn toàn sững sờ, mãi hồi lâu sau cũng không có phản ứng gì. Không phải chỉ là đến để bàn chuyện hợp tác thôi à, đâu cần phải làm lớn lên như vậy chứ, thế này đúng là làm cô cảm thấy sợ hãi.
“Đi thôi, còn ngẩn ra đó làm gì?”
Long Thiên Tiếu cầm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Cố Tuyết Cầm nói, lúc này cô mới phản ứng lại, cô lấy lại bình tĩnh, sau đó đi về phía Tần Viễn Lâm. Còn về Tần Viễn Lâm, sau khi nhìn thấy hai người họ thì rất chủ động bước lại gần.
“Chào cô Cố, chào cậu Long!”
Tần Viễn Lâm đi lại gần, nhiệt tình chào hỏi, chủ động đưa tay, bắt tay với hai người Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!