Chương 73: Đây là chiếc xe rẻ nhất của nhà cháu rồi
“Ông già, xem ai đến kìa!”
Long Đức Phúc nằm trên giường, chống người lên, nhìn về phía cửa.
“Thiên Tiếu đến rồi à!”
“Bố, đây là vợ con, Cố Tuyết Cầm!”
Long Thiên Tiếu giới thiệu Cố Tuyết Cầm với Long Đức Phúc.
“Tốt tốt tốt, đều là thanh niên tốt cả! Chào mừng cháu đến nhà chơi. Trong nhà đơn sơ, mong cháu bỏ qua cho!”
Long Đức Phúc nói liên tục mấy chữ tốt, mắt nhìn về phía căn phòng đơn sơ, hơi xấu hổ.
“Cháu chào bác, bác đang nói gì thế ạ? Sao cháu lại để ý chuyện này chứ?”
Cố Tuyết Cầm cười.
“Anh trai?”
Đúng lúc này, Long Vận Nhi bước từ ngoài vào, kêu lên.
“Đây là em gái tôi, Long Vận Nhi!”
Long Thiên Tiếu giới thiệu.
“Em chào chị dâu!”
Long Vận Nhi cũng rất nhanh nhẹn đáp.
“Chào em!”
Cố Tuyết Cầm cười, khi nghe thấy Long Vận Nhi gọi mình là chị dâu, khuôn mặt lại đỏ ửng lên, cô có cảm giác như mình đến nhà ra mắt bố mẹ chồng vậy.
“Vận Nhi, con đừng có đứng ở đó nữa, đi chợ mua thức ăn đi! Tối nay nấu thêm vài món, anh và chị dâu con tối nay sẽ ở lại ăn cơm!”
Lý Bình bưng trà vào, thúc giục Long Vận Nhi.
“Vâng!”
Long Vận Nhi nghe thấy vậy, cô ấy cũng không dám chậm trễ.
“Mẹ, không cần đâu. Hôm nay chúng con đến là để đưa bố đến bệnh viện khám xem chân của bố thế nào rồi!”
Long Thiên Tiếu đáp, đây là chuyện mà anh luôn muốn làm, hiện giờ anh về nhà, không thể cứ nhìn bố mình nằm trên giường như vậy được. Ở trong nhà, trước khi Long Vận Nhi nghỉ học, chỉ có mình mẹ anh duy trì thu nhập chính bằng cách bán đồ ăn sáng ở đầu hẻm.
Mặc dù bây giờ điều kiện đã khá hơn nhưng điều kiện đánh đổi lại là Long Vận Nhi đã bỏ học.
Nếu như không phải vì nghèo khổ, cuộc sống của Long Vận Nhi sẽ không như thế này, cô ấy thi đậu vào khoa Y đại học Lâm Giang với thành tích nằm trong hạng ba toàn thành phố Lâm Giang. Khoa Y đại học Lâm Giang là khoa đứng đầu Đại Hạ, những nhân tài bước ra từ khoa Y của đại học Lâm Giang nhiều vô số, ai cũng là những chuyên gia y học, bác sĩ nổi tiếng toàn thế giới.
Nếu như không phải vì nghèo khó, hiện giờ có lẽ Long Vận Nhi đang học và nghiên cứu y học bằng trang thiết bị trong phòng thí nghiệm rồi, không nói tới việc nổi danh thế giới nhưng ít nhất sẽ có tiền đô vô cùng xán lạn.
“Vậy tí về cùng ăn một bữa!”
“Chắc chút nữa cũng không ăn cơm ở nhà được ạ! Khoảng năm giờ, con còn phải đến đón Tiểu Tịch tan học, nếu như ở lại ăn cơm, con sợ sẽ không đến kịp”.
Long Thiên Tiếu bình tĩnh nói.
“Thiên Tiếu, không cần đi bệnh viện đâu, hai cái chân què này của bố không tốn mấy trăm ngàn mà không trị hết được, đi cũng vô ích. Bố thấy như hiện tại rất tốt, không cần phí công. Mấy người già cả như bố mẹ không muốn gây thêm phiền phức cho các con cháu!”
Long Đức Phúc nghe những lời Long Thiên Tiếu nói thì vội vàng xua tay.
“Đúng thế, Thiên Tiếu, con kiếm đâu ra nhiều tiền thế chứ?”
Lý Bình cũng hùa theo nói.
“Con đã gọi xe rồi, phía bên bệnh viện thì con cũng đã hẹn trước rồi, tiền không thành vấn đề, bố cứ nghe con là được!”
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Thiên Tiếu nói đúng đó ạ! Dù thế nào thì cũng phải thăm khám chân của bác, bác vẫn còn trẻ, không thể cứ thế này mãi được. Còn chuyện tiền nong, cháu và Thiên Tiếu sẽ giải quyết!”
Cố Tuyết Cầm ở bên cạnh cũng nói vun vào.
“Đứa trẻ ngoan, mẹ biết tấm lòng của các con nhưng thật sự không cần như vậy! Mấy đứa có thể sống thật tốt thì đã là sự báo đáp tốt nhất với hai ông bà già này rồi”.
Lý Bình nghe thấy Cố Tuyết Cầm nói, trong lòng hơi cảm động. Bà ấy lại càng thêm hài lòng về cô con dâu này. Mặc dù con trai mình đến nhà người ta ở rể, nhưng dù là ngoại hình hay tính cách, nàng dâu cũng quá đạt tiêu chuẩn.
“Mẹ con nói đúng đấy, bố thấy hay là bỏ đi, không đi bệnh viện nữa, cả nhà chúng ta ngồi xuống ăn cơm không phải sung sướng hơn sao. Được thì hai bố con chúng ta còn có thể uống một ly!”
Long Đức Phúc cũng nói.
“Bố, mẹ, hay là hai người nghe theo anh và chị dâu đi, đến bệnh viện kiểm tra một chút xem kết quả kiểm tra như thế nào rồi nói tiếp. Bố nằm trên giường cũng quá lâu rồi, cũng không biết chân của bố có còn như xưa không!”
Long Vận Nhi nghe thấy mọi người nói chuyện, cũng nói giúp.
“Chuyện này...”
Lý Bình đột nhiên không biết nên nói gì, vốn dĩ bà ấy không phải là người dứt khoát
“Bíp bíp bíp...”
Bên ngoài vang lên tiếng xe hơi ầm ầm.
“Này, ông chú, cháu đến rồi.”
Sau khi chiếc xe dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng hô ầm ĩ, Long Thiên Tiếu nghe thấy thì đi ra ngoài, đập vào mắt chính là một chiếc BMWx7 đang đỗ ở lối vào sân.
“Đợi chút, chú đến đây!”
Long Thiên Tiếu vừa nghe thấy, liền biết là người đến là Tần Tiểu Manh, thế nên anh hét lên một tiếng ở trong phòng.
“Bố mẹ, bây giờ chúng ta đi thôi, bố mẹ cầm chứng minh thư đi là được, không cần cầm thêm những thứ khác đâu”.
Long Thiên Tiếu nói, nhưng đúng lúc này, Tần Tiểu Manh đã tiến vào.
“Cháu chào hai bác, cháu là bạn của chú ấy”.
Tần Tiểu Manh nhìn thấy hai người có vẻ lớn tuổi ở trong phòng thì lên tiếng chào
“Tần Tiểu Manh, bạn của con!”
Long Thiên Tiếu giới thiệu.
“Đây là vợ của chú - Cố Tuyết Cầm, đây là em gái chú - Long Vận Nhi!”
Long Thiên Tiếu lại giới thiệu với Tần Tiểu Manh, cô bé nghe thấy vậy, muốn gật đầu chào hỏi hai người, thế này xem như là đã làm quen rồi.
“Phía bệnh viện đã sắp xếp ổn thỏa rồi, là bệnh viện của nhà cháu, bây giờ mọi người có thể đến đó kiểm tra”.
Tần Tiểu Manh nói với giọng thản nhiên, Long Đức Phúc nghe vậy thì thấy hơi kinh ngạc, bệnh viện của nhà cô bé này? Là bệnh viện do nhà cô bé mở sao? Xem ra cô nhóc Tần Tiểu Manh này không hề đơn giản! Long Thiên Tiếu còn có thể quen biết được người như thế này à.
Cố Tuyết Cầm nhìn Tần Tiểu Manh thật kỹ, cô cảm giác cô bé này rất quen mắt, hình như cô đã gặp ở đâu đó rồi, nhưng lại không nhớ ra.
“Bố, mẹ, chúng ta đi thôi!”
Long Thiên Tiếu nói.
“À, chuyện này, được... được thôi!
Ván đã đóng thuyền, Lý Bình chỉ có thể đồng ý, người bạn này của con trai rõ ràng không đơn giản, nhưng bạn bè giúp đỡ nhau thì cũng chỉ là giúp đỡ nhau mấy việc bình thường thôi, giờ người khác bằng lòng giúp đỡ, con trai của bà ấy chắc chắn sẽ phải trả một cái giá rất lớn.
Dù không đưa ra cái giá nào nhưng người khác giúp đỡ như thế này, họ được người khác giúp đỡ nhiều quá cũng không tốt cho lắm.