Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

 
             “Tất nhiên là có thể. Thật ra, đối với bên Tây Sơn chúng tôi sớm đã có ý tưởng rồi”.  

             Sau một hồi trầm ngâm, Tần Viễn Lâm nói với Long Thiên Tiếu.  

             “Ông có ý tưởng gì?”  

             Long Thiên Tiếu tiếp tục hỏi.  

             “Chúng tôi ban đầu dự định đầu tư vào bên này, xây dựng một khu nghỉ dưỡng sinh thái ven sông. Nhưng do nhiều yếu tố nên dự án vẫn chưa đưa ra được kế hoạch cụ thể. Nếu cậu Long muốn xây dựng một khu huấn luyện ở đó, có thể dùng khu nghỉ dưỡng sinh thái này làm vỏ bọc. Dưới chân núi là khu nghỉ dưỡng, còn khu huấn luyện thì đặt sâu bên trong núi”.  

             Tần Viễn Lâm chậm rãi nói.  

             “Ý tưởng này của ông quả thực không tồi!”  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy liền khẳng định.   

             “Khu nghỉ dưỡng sinh thái bên đó chắc chắn sẽ thu được lợi nhuận, còn về khu huấn luyện chỉ thuận tiện thêm vào thôi. Cậu Long nếu như cảm thấy phù hợp, phía tôi sẽ lập tức sắp xếp, nhiều nhất là nửa năm tôi có thể bố trí xong mọi chuyện”.  

             Tần Viễn Lâm tiếp tục nói.  

             “Việc xây dựng một khu căn cứ như vậy ước chừng cần bao nhiều tiền?”  

             Long Thiên Tiếu bình tĩnh hỏi.  

             “Vấn đề không phải cần bao nhiêu tiền để xây dựng một khu căn cứ, mà cần xây dựng ở đó một khu nghỉ dưỡng nếu không có vài tỷ tệ thì là khó có thể làm được”.  

             Tần Viễn Lâm có chút cảm thán nói.  

             “Về phần khu nghỉ dưỡng, nếu ông cảm thấy không kiếm được lợi nhuận thì có thể không xây. Khu căn cứ huấn luyện tôi sẽ bỏ vào một phần tiền, số còn lại dựa theo tỉ lệ vốn đầu tư của các ông là được”.  

             Long Thiên Tiếu suy nghĩ một hồi sau đó nói với Tần Viễn Lâm.  

             “Ấy, cậu Long nói gì vậy? Việc xây dựng khu huấn luyện vốn dĩ thuộc về công ty liên doanh, trên thực tế không có quan hệ trực tiếp với cậu Long, cho dù có phải bỏ thêm tiền, cũng dựa theo tỉ lệ vốn đầu tư của các cổ đông trong công ty mà bỏ ra”.  

             Tần Viễn Lâm nghe vậy liền lắc lắc đầu nói.  

             “Công ty bảo an thực chất cũng là để kiếm tiền, nhưng khu huấn luyện này để đào tạo ra người tài thì phải tiêu tốn rất nhiều thời gian cũng như rất nhiều tài nguyên khác”.  

             Long Thiên Tiếu nhìn xa xăm, có chút suy tư nói.  

             “Cậu Long nếu đã tình nguyện bỏ tiền bỏ công sức ra để làm chuyện này, chắc hẳn có mục đích của riêng mình, hơn nữa tôi cho rằng, chuyện này một khi thành công, chắc chắn sẽ mang lại vô vàn lợi ích. Vì vậy, cho dù bọn họ không đầu tư, Tần Viễn Lâm tôi cũng sẽ đầu tư cùng cậu Long. Chỉ hy vọng khi khu huấn luyện của cậu Long có thành quả, có thể chia cho tôi một phần lợi ích là được”.  

             Tần Viễn Lâm thành khẩn nói.  

             “Lợi ích có thể chia, chỉ là đến tôi cũng không biết có thể kiếm được tiền hay không thôi”.  

             Long Thiên Tiếu cười khổ, làm những chuyện như này anh chưa từng nghĩ tới việc kiếm tiền, anh chỉ muốn trong tay mình có một lực lượng cường mạnh, có lực lượng này rồi anh có thể làm được nhiều việc khác.  

             Có lẽ, kiếm tiền cũng sẽ trở nên đơn giản hơn.  

             “Đầu tư, chắc chắn sẽ có rủi ro, nhưng tôi tình nguyện mạo hiểm. Cậu Long chắc cũng biết, mấy năm nay, tôi đều trung thành theo sát bên cậu, bất luận cậu làm gì tôi đều tin tưởng”.  

             Tần Viễn Lâm có chút xúc động nói, mấy năm nay, nếu như không có sự giúp đỡ của Long Thiên Tiếu, ông ta không thể nào xây dựng được một nhà họ Lâm như bây giờ, càng không thể chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi trở thành dòng họ giàu có nhất thành phố Lâm Giang được.  

             “Cảm ơn ông!”  

             Long Thiên Tiếu chân thành nói.  

             “Cậu Long khách sáo rồi, nếu chuyện đã bàn xong, chúng ta quay về thôi, sắp đến trưa rồi, cũng tới giờ cơm tôi đang chờ đợi thưởng thức tay nghề của cậu Long đây”.  

             Tần Viễn Lâm cười sảng khoái.  

             “Cứ xem như tôi nấu ăn cũng ổn đi, nhưng món cá nướng chưa hẳn đã ngon đâu!”  

             Long Thiên Tiếu cũng cười cười đáp. Không dễ gì có cơ hội đi ra ngoài chơi, anh vô cùng tận hưởng khoảng thời gian thoải mái này.  

             “Haha, lời này của cậu Long không đúng rồi, theo tôi thấy cậu Long quả thật là toàn tài. Nếu như cậu Long chưa kết hôn, tôi nhất định sẽ gả con gái mình cho cậu”.  

             Tần Viễn Lâm nghe vậy cười lớn.  

             “Tôi đã sắp 30 tuổi rồi, ông không tiếc con gái ông sao”.  

             Long Thiên Tiếu nghe vậy lắc lắc đầu.  

             “Có gì mà phải tiếc chứ? Một người đàn ông chỉ cần tài giỏi thì tuổi tác không phải vấn đề lớn”.  

             Tần Viễn Lâm thẳng thắn nói.  

             Hai người trên đường về vừa đi vừa nói.  

             “Lát nữa chị cho em ăn cá nướng có được không?”  

             Lúc này, Sở Uyển Tình ôm chặt lấy Long Tiểu Tịch, ghé sát vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé nói.  

             “Đáng ghét, buông em ra. Em không muốn ăn cá nướng của chị, cá nướng chị làm không ngon bằng bố em làm”.  

             Long Tiểu Tịch giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay Sở Uyển Tình, có chút chán ghét nói.  

             “Tại sao em lại không thích chị nhỉ?”  

             Sở Uyển Tình thở dài nói. Nhưng vòng tay vẫn ôm chặt Long Tiểu Tịch, không biết tại sao, cô ấy cảm thấy cô bé này rất thú vị.  

             Trong mắt cô ấy, dường như không có cô bé nào hiếu động như Long Tiểu Tịch.  

             “Do chị ném em xuống nước, chị xấu lắm!”  

             Long Tiểu Tịch hét lên.  

             “Em thật sự không muốn ăn cá nướng chị làm sao?”  

             Sở Uyển Tình lại hỏi.  

             “Em không cần, em muốn ăn cá nướng của bố em, chị nướng cá không ngon”.  

             Long Tiểu Tịch tiếp tục nói.  

             “Hừm, chị không tin, năm xưa lúc còn học đại học, chị có một tên gọi khác, chính là bậc thầy cá nướng. Với trình độ nghiệp dư của bố em còn muốn so với chị?”  

             Sở Uyển Tình hừ nhẹ một tiếng, không mấy vui vẻ nói.  

             “Chị không tin thì thôi, chị không tin có thể thử xem, thi tài với bố em”.  

             Long Tiểu Tịch tức giận nói, bởi vì Sở Uyển Tình vẫn ôm cô bé, cô bé không cách nào thoát khỏi, chỉ đành dùng bàn tay nhỏ của mình véo má Sở Uyển Tình.  

             Lực tay cô bé không hề lớn, vì vậy Sở Uyển Tình để mặc cho cô bé véo mình.  

             “Thi thì thi, nếu như mọi người đều cảm thấy chị nướng cá giỏi hơn bố em, vậy sau này ngày nào chị cũng sẽ đến nhà em ăn cơm được không?”  

             Sở Uyển Tình nghe vậy liền nói.  

             “Được được, dù sao chị cũng không thắng được đâu. Có điều, nếu như chị thua bố em, về sau chị đừng quấy rầy em nữa, em không thích chị chút nào!”  

             Long Tiểu Tịch nghe vậy liền nói thẳng thừng.  

             “Nhưng mà, chị lại rất thích em, quả thật thích chết đi được!”   

             Sở Uyển Tình ôm lấy Long Tiểu Tịch, cưng nựng nói, nói xong liền thơm Long Tiểu Tịch một cái, nhưng lại bị Long Tiểu Tịch kháng cự giữ cằm lại.  

             “Không biết xấu hổ, ghét chết đi được, lưu manh!”  

             Long Tiểu Tịch vô cùng tức giận nói.  

             “Em có biết thế nào là lưu manh không?”  

             Sở Uyển Tình lại hỏi.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!