“Tôi không tin. Chủ tịch Tần câu được bao nhiêu? Và cả người đàn ông của Cố Tuyết Cầm thì sao?”
Sở Uyển Tình cực kỳ không phục nói, cô ấy cảm thấy mình đã câu được rất nhiều, tại sao Lương Giai lại có thể câu được nhiều hơn cô?
“Tôi không có nhiều, khoảng gần 15 kg, tôi cho người chuyển đến đây rồi, ha ha ha”.
Lúc này, Tần Viễn Lâm đi tới, cười lớn rồi nói.
“Hu hu, sao có thể như vậy?”
Sở Uyển Tình cảm thấy thất vọng vô cùng, cô cảm thấy mười ngàn tệ càng ngày càng xa, đó chính là tiền lương nửa năm của cô.
“Tuy nhiên, nhất định tôi không phải người câu được ít nhất! Người đàn ông của Cố Tuyết Cầm thì sao, có phải anh ta không còn mặt mũi gặp người khác, không dám xuất hiện?”
Trong lòng Sở Uyển Tình vẫn còn chút hi vọng, cho dù không có được mười ngàn tệ thì cũng không thể là người đứng bét chứ? Nếu thật sự như vậy thì đúng là mất mặt.
“Chị nghĩ nhiều rồi. Chồng của Tuyết Cầm là người câu được nhiều nhất. Nghe nói là hơn 50 kg cá đó, hơn nữa đều là những con cá rất to, nghe nói đều từ 1,5 kg trở lên, người của chủ tịch Tần cũng đã tới đó giúp rồi.
Lương Giai nghe xong lắc đầu.
“Trời đất, nhiều vậy sao?”
Sở Uyển Tình nghe xong đột nhiên kêu lên, trong lòng có cảm giác thất vọng, quả nhiên cô chính là người kém nhất.
“Xem ra mọi người câu được không ít”.
Lúc này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi đến và nói với mọi người.
“Không ít, nhưng người có kỹ thuật tốt nhất ở đây chính là cậu Long!”
Tần Viễn Lâm nghe vậy liền hơi nịnh nọt nói. Nhưng trên thực tế, quả thực người câu được nhiều nhất chính là Long Thiên Tiếu.
“Nào có, câu cá tự nhiên cần phải chú ý việc chọn địa điểm đánh bắt, chủ yếu phụ thuộc vào độ sâu của nước, độ trong của nước, sự phong phú của thực vật, xem xem chỗ đó có thích hợp cho cá cư trú hay không. Nếu tìm đúng địa điểm thì đương nhiên sẽ thu hoạch được nhiều”.
Long Thiên Tiếu khiêm tốn nói.
“Chết tiệt, sao bây giờ anh mới nói”.
Sở Uyển Tình cực kỳ không phục nói.
“Cô cũng đâu có hỏi!”
Long Thiên Tiếu chỉ cười đáp, Sở Uyển Tình nghe xong liền tức giận.
“Hôm nay, mười ngàn tệ thuộc về cậu Long”.
Tần Viễn Lâm cười nói.
“Hu hu, ghen tị chết mất”.
Sở Uyển Tình nghe xong lập tức bật khóc.
“Chia cho tất cả mọi người đi, mọi người vui vẻ là được”.
Long Thiên Tiếu nói với vẻ mặt thế nào cũng được.
“Wow, anh nói thật sao?”
Sở Uyển Tình nghe xong liền nhỏ giọng hỏi.
“Tôi còn có thể nói đùa sao?”
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười đáp.
“Ha ha ha, tốt quá rồi”.
Sở Uyển Tình vui vẻ cười lớn.
“Vậy… có phải ai được nhiều cá hơn thì sẽ được chia nhiều tiền hơn không?”
Lúc này, Lương Giai đề nghị.
“Này, Lương Giai, người phụ nữ xấu xa, cô đang nói cái gì vậy, tôi cảm giác như cô đang nhắm vào tôi!”
Sở Uyển Tình nghe xong lập tức không vui.
“Tôi nào dám nhắm vào chị chứ?”
Lương Giai nghe vậy chỉ cười nhẹ rồi đáp.
Cũng may Tần Viễn Lâm mang theo rất nhiều người làm tới, lúc này bọn họ đang ở bên suối bắt đầu xử lý cá, theo đạo lý mà nói, ít người như vậy hoàn toàn không thể ăn quá nhiều.
“Nhiều như vậy, chúng ta cũng ăn không hết. Hay là nướng cá, sau đó bảo họ cùng ăn”.
Long Thiên Tiếu nhìn những người làm đang bận rộn, rồi nói với Tần Viễn Lâm.
“Cũng được”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy liền đáp.
“Cảm ơn cậu Long!”
“Cảm ơn cậu Long!”
Mọi người nghe thấy vậy thì vô cùng cảm kích nói. Kể từ khi Long Thiên Tiếu nói ra câu này, sự yêu thích của những người làm đối với anh lập tức tăng lên gấp bội.
“Cậu Long, bọn họ cần nhiều thời gian để xử lý chỗ cá đó, hay là chúng đi dạo một vòng!”
Tần Viễn Lâm nhìn đám người và đề nghị.
“Được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đồng ý, anh hẹn Tần Viễn Lâm ra ngoài vốn dĩ là vì có chuyện khá quan trọng.
“Anh đi dạo một lát, sẽ trở lại sớm thôi”.
Long Thiên Tiếu dặn dò Cố Tuyết Cầm.
“Ừm, anh đi đi, em sẽ trông chừng hai đứa nhỏ”.
Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm trả lời. Long Thiên Tiếu khẽ gật đầu, sau đó cùng Tần Viễn Lâm rời đi.
Địa hình của núi Tây rất phức tạp, càng đi lên thì cây cối càng nhiều, cây rất cao, khiến bên dưới rất thoáng đãng. Hơn nữa, khoảng cách giữa các cây tương đối lớn. Vì vậy, đi bộ ở đây cảm thấy xung quanh khá là thông thoáng.
Long Thiên Tiếu dẫn Tần Viễn Lâm lên núi, càng đi vào sâu trong núi thì càng ít cây phong, địa hình cũng càng thoai thoải.
“Cậu Long hẹn tôi ra đây là có chuyện gì sao?”
Tần Viễn Lâm đi theo sau Long Thiên Tiếu và hỏi.
“Núi Tây là một nơi rất tốt”.
Long Thiên Tiếu bước đến chỗ cao hơn, nhẹ nhàng đứng yên rồi nói.
“Quả thực là một nơi không tồi. Nhưng hơi xa trung tâm thành phố. Muốn phát triển ở đây, e rằng cần hơn 10 đến 20 năm”.
Nghe vậy, Tần Viễn Lâm đồng ý với lời nói của Long Thiên Tiếu.
Tuy nơi đây là núi nhưng về vấn đề giao thông cũng tương đối thuận tiện, chỉ là không biết gần đây có chuyện gì mà rất ít người tới chỗ này.
“Nếu chúng ta đã thành lập một công ty an ninh, thì chúng ta cần phải có một căn cứ huấn luyện. Tôi cảm thấy núi Tây là một nơi không tồi, có thể xây căn cứ huấn luyện ở đây”.
Long Thiên Tiếu nhìn địa hình tương đối bằng phẳng xung quanh, và nói với Tần Viễn Lâm.
“Căn cứ huấn luyện? Căn cứ huấn luyện như thế nào? Nếu là huấn luyện nhân viên bảo vệ, tôi thấy ở trong thành phố cũng được rồi, tại sao phải đi xa như vậy?”
Tần Viễn Lâm hơi khó hiểu nói.
“Huấn luyện bảo vệ đương nhiên có thể ở trong thành phố, nhưng nếu không phải huấn luyện bảo vệ thì sao?”
Nghe vậy, Long Thiên Tiếu khẽ nhíu mày, sau đó nói.
“Không phải huấn luyện bảo vệ? Không phải bảo vệ thì là ai chứ?”
Tần Viễn Lâm sửng sốt một chút, và hỏi. Ông đại khái hiểu ý của Long Thiên Tiếu, trước đây Long Thiên Tiếu cũng đã tiết lộ cho ông rằng muốn bồi dưỡng một lực lượng hàng đầu. Nhưng ông không hiểu và cũng không có tiêu chuẩn cụ thể nào về lực lượng hàng đầu này, không có cách xác định lực lượng hàng đầu đó là bảo vệ có năng lực hay là người lợi hại như Long Thiên Tiếu.
“Là sát thủ, hơn nữa còn mạnh hơn cả sát thủ. Đối với tôi, những người mạnh hơn người thường một chút chẳng có ích lợi gì. Mấy ngày trước, hẳn là ông đã nghe nói về tên sát thủ ngoại quốc kia rồi chứ? Người mà tôi muốn huấn luyện, ít nhất cũng phải mạnh hơn tên sát thủ đó”.
Nghe vậy, trong mắt Long Thiên Tiếu lóe lên vẻ kiên định.
“Cậu Long muốn có được lực lượng như vậy, e rằng không dễ dàng. Nếu như lọt vào tầm ngắm của chính quyền, có lẽ cũng không dễ xử lý lắm. Hơn nữa, cậu cũng biết Đại Hạ kiểm soát rất chặt chẽ lĩnh vực này. Vả lại, nếu cậu muốn huấn luyện sát thủ thì không thể thiếu súng ống, đúng chứ?”