Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

 
             “Là tàn dư mà sáng nay tôi chơi với ông cụ Thượng Quan”.  

             Lăng Giang Hà cười ha hả, nói.  

             “Nói là tàn cuộc, nhưng chính xác mà nói, tình thế này thuộc ranh giới tàn cuộc và tử cuộc, nói không chừng có cách giải!”  

             Tần Viễn Lâm nhìn tình thế trên bàn cờ, vuốt vuốt cằm, trầm ngâm nói.  

             “Chủ tịch Tần có cách giải sao?”  

             Lăng Giang Hà mỉm cười hỏi.  

             “Khó nói, để tôi suy nghĩ đã”.  

             Nhìn vào cục diện trên bàn cờ, Tần Viễn Lâm đột nhiên có hứng thú, vì vậy nói.  

             “Không giấu chủ tịch Tần, cục diện này không phải là ngõ cụt, nhưng Thượng Quan Vân Lai lại cho rằng là ngõ cụt, cho nên ông ta nhận thua rồi. Cậu cho rằng vẫn còn cách, có thể thấy, cậu vẫn mạnh hơn ông ta”.  

             Lăng Giang Hà chậm rãi nói.  

             “Ông cụ Lăng khách sáo rồi, mặc dù tôi cảm thấy ván cờ này chưa đến ngõ cụt, nhưng sợ rằng tôi cũng không nghĩ ra cách giải”.  

             Tần Viễn Lâm lắc lắc đầu, có chút hổ thẹn nói.  

             “Nếu là vậy, kỹ thuật chơi cờ của chủ tịch Tần trên Thượng Quan Vân Lai, dưới cháu gái tôi. Cậu biết đấy, cháu gái tôi đã nghĩ ra cách phá giải, chỉ dùng ba bước liền mở ra cơ hội mới”.  

             Lăng Giang Hà vuốt râu, có chút tự đắc nói.  

             “Từ lâu đã nghe nói cháu gái ông cụ Lăng không chỉ có nhan sắc khuynh nước khuynh thành mà còn thông minh đa tài. Năm mới mười sáu mười bảy tuổi, đã có không ít cậu chủ con nhà giàu có quyền thế ở thành phố Lâm Giang đến tận cửa cầu hôn”.  

             Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm cũng tán thưởng.  

             “Cậu khen ông già này, có thể ông già này sẽ khiêm tốn chút, nhưng cháu gái tôi, quả thực ưu tú như lời cậu nói. Trong thành phố Lâm Giang, nói ngay đến tàn cuộc này, sợ rằng không có người thứ hai có thể nghĩ ra cách phá giải. Chưa kể, trong ba nước cờ có thể mở ra cơ hội mới”.  

             Lăng Giang Hà kiêu ngạo nói.  

             “Mặc dù không thể không thừa nhận tài nghệ của cô Lăng, nhưng ông nói thành phố Lâm Giang không tìm ra người thứ hai có thể phá giải ván cờ này, tôi lại có chút không tin đó”.  

             Nghe xong, Tần Viễn Lâm lại mỉm cười nói.  

             Rất kỳ lạ, khi Lăng Giang Hà nói ra lời này, trong đầu Tần Viễn Lâm hiện ra một người, người đó chính là Long Thiên Tiếu. Vì vậy, ông mới lên tiếng phủ nhận Lăng Giang Hà.  

             “Ồ? Lẽ nào chủ tịch Tần biết người có thể phá giải ván cờ này sao?”  

             Lăng Giang Hà có chút bất ngờ nói.  

             “Có thể phá giải hay không khó nói, nhưng, có thể thử xem”.  

             Tần Viễn Lâm có chút không tự tin nói, ông không muốn nói quá chậm, bởi vì ông sợ bị bẽ mặt, mặc dù ông rất tin tưởng Long Thiên Tiếu, cũng cho rằng anh là người vô cùng ưu tú.  

             Nhưng sự ưu tú của một người nói chung là có giới hạn, Long Thiên Tiếu rất xuất sắc trên những phương diện khác, nhưng chơi cơ thì chưa chắc.  

             “Đương nhiên có thể thử, tôi cũng đã nói với cháu gái tôi. Nếu thằng bé đó muốn lấy cháu gái tôi, trước hết phải phá ván cờ này, nếu không đừng mơ tưởng”.  

             Lăng Giang Hà nửa nghiêm túc, nửa đùa nói.  

             “Tôi chụp bức ảnh cho người bạn đó xem”.  

             Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm chỉ nói. Đối với câu nói đùa của Lăng Giang Hà, ông cũng không quan tâm. Cô chủ nhà họ Lăng quả thực xinh đẹp động lòng người, Cố Tuyết Cầm xuất thân từ gia tộc nhỏ, nhưng nhan sắc của Cố Tuyết Cầm, năm đó cũng sánh ngang với Lăng Khuynh Tuyết.  

             Chỉ là sau này, Lăng Khuynh Tuyết ra nước ngoài, Cố Tuyết Cầm gả cho Long Thiên Tiếu, hai người này dần dần bị mọi người lãng quên mà thôi.  

             Tần Viễn Lâm lấy điện thoại ra, chụp một vài tấm ảnh, chọn ra hai tấm nét nhất gửi cho Long Thiên Tiếu.  

             “Cậu Long, không biết cậu có biết chơi cờ không, nếu biết, cậu xem phá giải ván cờ này kiểu gì?”  

             Gửi ảnh xong, Tần Viễn Lâm lại gửi một đoạn tin nhắn.  

             “Leng keng”.  

             Long Thiên Tiếu đang xem tài liệu, chợt thấy có tin nhắn đến, anh nhìn vào, là tin nhắn Tần Viễn Lâm gửi đến, có hai bức ảnh chụp một bàn cờ.  

             Anh chỉ nhìn lướt qua ván cờ trong bức ảnh.  

             “Cô thích chơi cờ, cô nhìn xem có cách nào để phá ván cờ này không?”  

             Long Thiên Tiếu chỉ đơn giản nhắn lại cho Tần Viễn Lâm một chữ “Được”, sau đó anh phóng to bức ảnh lên, đặt điện thoại trước mặt Lâm Hi, thấy thế, Lâm Hi hơi nhíu mày rồi nhìn vào hình ảnh trên điện thoại, nhìn thế cờ trên bức ảnh, cô bắt đầu phân tích.  

             Nhận được tin nhắn trả lời của Long Thiên Tiếu, Tần Viễn Lâm có chút vui mừng, ông cảm thấy rất có mặt mũi.  

             “Người bạn đó của tôi có thể mất một chút thời gian để phá giải, chúng ta ngồi uống trà đợi nhé”.  

             Sau khi làm xong tất cả, Tần Viễn Lâm liền đặt điện thoại lên bàn, nói với Lăng Giang Hà.  

             “Cũng được”.  

             Lăng Giang Hà cười nói.  

             “Ông cụ Lăng tìm tôi, chắc không phải chỉ để chơi cờ thôi chứ”.  

             Tần Viễn Lâm phỏng đoán.  

             “Gần đây thành phố Lâm Giang có chút loạn, mà bút tích của chủ tịch Tần hơi lớn. Nhà họ Lăng sống ở thành phố Lâm Giang nhiều năm, đối với thế cuộc tương lai, ông già này tràn đầy lo lắng! Lấy gì để giải tỏa lo lắng, chỉ có chủ tịch Tần rồi!”  

             Lăng Giang Hà bùi ngùi nói.  

             “Tại sao ông lại nói như vậy?”  

             Nghe xong, Tần Viễn Lâm lại cười khổ nói.  

             “Chủ tịch Tần có thể khiến Đông Thành và Bắc Thành bắt tay giảng hòa, đồng thời liên kết ba nhà với nhau thành lập công ty, điều này cho thấy tham vọng của chủ tịch Tần không nhỏ”.  

             Lăng Giang Hà nói trắng ra.  

             “Sợ rằng ông cụ Vương nghĩ nhiều rồi. Tần Viễn Lâm tôi có tài cán gì mà có thể ra lệnh cho Đông Thành và Bắc Thành chứ. Hơn nữa giữa Đông Thành và Bắc Thành có ân oán thâm sâu, đây là chuyện ai ai cũng biết, Tần Viễn Lâm tôi không có cách khiến bọn họ buông bỏ vũ khí”.  

             Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm chỉ lắc lắc đầu, nói.   

             “Vậy tôi lại rất tò mò, ở thành phố Lâm Giang, ngoài chủ tịch Tần ra, còn ai có năng lực như vậy?”  

             Lăng Giang Hà tò mò nói.  

             “Núi cao còn có núi cao hơn. Cụ thể là ai, tôi không thể nói, dù sao ông chỉ cần biết người đó là cao nhân là được”.  

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!