“Vâng, cũng đúng, bây giờ anh đang sống cuộc sống ung dung tự tại rồi. Chí Viễn có bản lĩnh, mọi công việc kinh doanh của nhà họ Lăng đều được xử lý gọn gàng ngăn nắp. Hơn nữa, thằng bé còn sinh ra được đứa con gái ưu tú như vậy”.
Thượng Quan Vân Lai nhẹ nhàng nói.
“Đâu có, chẳng qua là tôi lười, nó đành phải tiếp quản”.
Lăng Giang Hà cười lớn nói.
“Đúng rồi, nghe nói Khuynh Tuyết từ nước ngoài trở về, sao tôi không thấy con bé?”
Thượng Quan Vân Lai nhớ tới cái gì đó, sau đó nói.
“Chắc vẫn đang ngủ nướng, bọn trẻ bây giờ không phải đều vậy sao!”
Lăng Giang Hà cười ha hả nói.
“Lần này qua đây, tôi vốn muốn gặp con bé Khuynh Tuyết, khi ra nước ngoài, con bé mới mười bảy mười tám tuổi, bao nhiêu năm tôi không được gặp con bé rồi. Năm đó nó cũng mới có mười bảy mười tám, các gia đình giàu có hào môn ở thành phố Lâm Giang đã đặt gạch trước cổng nhà họ Lăng, chỉ đáng tiếc tiêu chuẩn của con bé Khuynh Tuyết cao quá, ai cũng không vừa mắt”.
Nghe được lời này, Thượng Quan Vân Lai cũng nhân tiện nói.
“Ừm, tiêu chuẩn của con bé cao quá, bao nhiêu năm trôi qua, nó cũng là cô gái trưởng thành hai lăm hai sáu tuổi rồi. Cho dù nó đợi được, nhưng người làm ông nội là tôi, sợ rằng không đợi được. Giờ già rồi, điều tôi mong mỏi là thấy con cháu thành gia lập nghiệp, sớm được ôm chắt nội chắt ngoại”.
Lăng Giang Hà từ tốn nói.
“Nhà họ Lăng cũ, cũng chỉ có chút huyết mạch như vậy, con bé có thể lựa chọn, đó cũng là chuyện tốt. Thằng bé nhà tôi, nghe nói Khuynh Tuyết về, không biết nhắc tới con bé bao nhiêu lần. Hôm nay tôi không cho nó đến, nó ương ngạnh lái xe theo, chắc bây giờ đang đợi ở ngoài cửa kia kìa!”
Thượng Quan Vân Lai ưỡn mặt nói.
“Chuyện của bọn trẻ, để bọn trẻ xử lý đi. Quan điểm của tôi vẫn vậy, con bé thích mới là quan trọng nhất. Cháu gái tôi cũng được coi là xuất thân từ gia đình hào môn, nhưng tôi không muốn con bé là bước đệm cho sự nghiệp của gia tộc”.
Lăng Giang Hà nói.
“Ha ha ha, tôi hiểu tôi hiểu, tôi và anh Giang Hà có cùng quan điểm”.
Thượng Quan Vân Lai miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.
“Vậy thì tốt. Mấy lão già chúng ta cứ an nhiên hưởng thụ cuộc sống vô lo vô nghĩ đi, đừng nhúng tay vào mấy chuyện lộn xộn”.
Lăng Giang Hà gật đầu nói.
“Anh Giang Hà nói phải. Tôi thấy cũng muộn rồi, vốn dĩ muốn gặp con bé Khuynh Tuyết, nếu nó vẫn chưa dậy, thế thì thôi vậy. Hôm khác, tôi lại đến thăm nhà sau”.
Thượng Quan Vân Lai khách sáo nói.
“Ừm, người đâu, tiễn cậu Vân Lai”.
Nghe thấy vậy, Lăng Giang Hà đứng dậy, nói với người hầu trong sân vườn. Hai người tạm biệt nhau, Thượng Quan Vân Lai liền rời đi dưới sự đưa tiễn của đám người dưới.
Lúc này, hai chiếc xe sang trọng đã đỗ trước cửa sân vườn, sau khi ra khỏi cửa, Thượng Quan Vân Lai liền kêu đám người hầu nhà họ Lăng về, ông ta đi về phía một trong hai chiếc xe, có một người đàn ông khoảng hai bảy hai tám tuổi, mặc vest đi giày da đang ngồi trong chiếc xe đó.
Tóc người đàn ông chải ngược, gương mặt góc cạnh sắc sảo, tuy không gọi là khôi ngô tuấn tú, nhưng cũng có khí chất riêng.
“Ông nội, tình hình sao rồi, thái độ của ông cụ Lăng thế nào?”
Thấy Thượng Quan Vân Lai ngồi vào, Thượng Quan Bác Văn liền hỏi.
“Ông vừa định nhắc tới chuyện liên hôn với nhà họ Lăng, lão già đó liền chặn miệng ông lại, nói cái gì mà Lăng Khuynh Tuyết thích mới là quan trọng nhất”.
Thượng Quan Vân Lai lạnh lùng nói.
“Bất luận thế nào, cháu đã coi Khuynh Tuyết là vợ cháu từ lâu rồi, cho dù là vì gia tộc, hay là vì bản thân cháu, cháu cũng sẽ cố gắng”.
Thượng Quan Bác Văn hít một hơi thật sâu, sau đó nói.
“Nhà họ Lăng chỉ có chút huyết mạch là Lăng Khuynh Tuyết, không còn nghi ngờ gì nữa, con bé đó chính là người thừa kế tiếp theo của nhà bọn họ. Chỉ cần cháu có thể đoạt được trái tim của Lăng Khuynh Tuyết, gia sản khổng lồ của nhà họ Lăng cuối cùng sẽ thuộc về nhà họ Thượng Quan chúng ta. Đến lúc đó, địa vị của nhà chúng ta sẽ tiến thêm một bước”.
Tia rực lửa lóe lên trong mắt Thượng Quan Vân Lai.
“Mấy năm qua, mặc dù thỉnh thoảng cháu có liên lạc với cô ấy, nhưng cô ấy luôn thờ ơ với cháu. Rốt cuộc có được hay không, trong lòng cháu cũng không rõ”.
Nghe thấy thế, Thượng Quan Bác Văn khẽ cau mày nói.
“Lăng Khuynh Tuyết vô cùng ưu tú, nhưng con trai nhà họ Thượng Quan chúng ta cũng đâu có thua kém ai? Hơn nữa, có rất nhiều cách để giành được một cô gái”.
Thượng Quan Vân Lai nhàn nhạt nói.
“Ông nội nói phải, cháu sẽ cố gắng, vì gia tộc, cũng là vì bản thân cháu. Ông nội về trước đi, cháu sẽ ở đây thêm lát nữa”.
Thượng Quan Bác Văn hít một hơi thật sâu, sau đó nói.
“Ừ. Nhớ kỹ mọi việc không được nóng vội, phải biết cách thuận nước đẩy thuyền”.
Thượng Quan Vân Lai đáp, ông ta mở cửa xe ra rồi lại dặn dò. Sau khi đóng cửa, Thượng Quan Vân Lai lên chiếc xe còn lại, nghênh ngang rời đi.
Trong đình viện nhỏ ở sân vườn, Lăng Giang Hà tiếp tục ngồi lại, nhìn vào bàn cờ, bắt đầu chiêm ngưỡng kiệt tác của mình.
Cũng vào đúng lúc này, một cô gái khoảng hai tư hai lăm tuổi từ sân sau đi tới.
Cô gái có mái tóc đen nhánh, thân hình mảnh khảnh, khuôn mặt xinh đẹp. Trên mặt mang theo chút lạnh lùng, nhưng giữa hai lông mày lại có chút dịu dàng, hai khí chất khác nhau hội tụ lên người kết hợp với vẻ đẹp bên ngoài hình thành một loại khí chất vô cùng độc đáo, mang đến cho người ta cảm giác kiều diễm mà động lòng người.
“Đến rồi?”
Lăng Giang Hà hỏi mà không ngẩng đầu lên.
“Ông nội”.
Cô gái khẽ hét lên.
“Khuynh Tuyết à, cháu cũng biết chơi cờ, lại đây xem xem, bàn cờ này thế nào?”
Lăng Giang Hà có ý khoe khoang nói với Lăng Khuynh Tuyết. Nghe thấy vậy, Lăng Khuynh Tuyết cũng ngồi xuống, tỉ mỉ quan sát cục diện trên bàn cờ.
Hồi lâu sau, Lăng Khuyng Tuyết hạ một quân xuống.
“Hửm?”
Thấy thế, Lăng Giang Hà có chút ngạc nhiên, ông ta không ngờ cháu gái mình lại đi một bước như vậy.
Phản ứng của ông ta cũng rất nhanh, ông ta lại hạ một quân xuống.
Hai người có qua có lại, Lăng Khuynh Tuyết tổng cộng hạ ba quân xuống.
Khi Lăng Khuynh Tuyết hạ đến quân thứ ba, Lăng Giang Hà đột nhiên dừng lại.
“Đây vốn dĩ là ngõ cụt, nhưng cháu lại linh hoạt xử lý, chỉ dùng ba bước liền mở ra cơ hội mới. Cháu gái ông quả thực giỏi hơn lão già Thượng Quan Vân Lai đó nhiều. Không được, ông phải khôi phục lại bàn cờ này, niêm phong cất vào kho, nếu thằng bé kia muốn lấy cháu gái ông, bắt buộc phải phá vỡ “Thế cờ Trân Lung” này”.
Lăng Giang Hà cảm thán nói, hiệp này, vốn dĩ Thượng Quan Vân Lai đã nhận thua, người thường thấy cục diện này, cũng sẽ cho rằng đây là ngõ cụt, đầu hàng nhận thua.