“Chỗ anh cũng không có vấn đề gì, Tần Viễn Lâm đã đồng ý cho mượn tiền rồi, lát nữa sẽ nhận được”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu đáp.
“Vậy tốt rồi. Em làm việc tiếp đây, chiều gặp sau nhé”.
Cố Tuyết Cầm nói.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu đáp, nói xong, anh liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Long Thiên Tiếu lại mở Wechat ra, gửi một đoạn tin nhắn cho Cố Tuyết Cầm.
“Lái xe chú ý chút, đừng lái nhanh như vậy”.
Long Thiên Tiếu dặn dò.
“Vâng”.
Cố Tuyết Cầm đáp, cuối đoạn tin còn có nhãn dán “yêu anh”.
Sau khi làm xong tất cả mọi chuyện, Long Thiên Tiếu liền ném điện thoại sang một bên.
Buổi trưa, Long Thiên Tiếu ra ngoài ăn qua loa sau đó liền trở lại phòng làm việc nghỉ ngơi.
Đại Hạ Long Đằng cách khách sạn quốc tế Hán Đình không xa, chưa đến 20 phút lái xe, khoảng 1 giờ 30 phút chiều, Long Thiên Tiếu đã gặp Tần Viễn Lâm ở dưới lầu.
“Ông ngồi xe của tôi đi”.
Long Thiên Tiếu nói với Tần Viễn Lâm.
“Sao tôi có thể để cậu Long làm lái xe cho tôi chứ, để tôi dẫn tài xế theo. Nếu ngồi xe cậu, đến lúc đó còn phải phiền cậu đưa tôi về, rắc rối quá”.
Tần Viễn Lâm mỉm cười nói.
“Vậy được rồi, địa điểm là khách sạn quốc tế Hán Đình, bọn họ sẽ đợi chúng ta ở cửa”.
Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu cũng không phản đối, nói xong, anh liền lên xe rồi khởi động xe, đi ở phía trước, thấy thế, Tần Viễn Lâm cũng lên xe, đôn đốc tài xế đi theo xe Long Thiên Tiếu.
Khoảng 20 phút sau, xe của Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm lần lượt dừng trước cửa khách sạn quốc tế Hán Đình.
Khách sạn quốc tế Hán Đình là khách sạn thương vụ cao cấp có tiếng ở thành phố Lâm Giang, thường xuyên được những nhân vật nổi tiếng lui tới.
Xuống xe, Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm liền đi vào trong khách sạn, nhân viên gác cửa thấy xe mà Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm lái cũng kinh ngạc.
Mặc dù trông Long Thiên Tiếu ăn mặc khá bình thường, nhưng anh lái một chiếc xe BMW x7 hạng sang có giá khởi điểm là 2 triệu tệ.
“Hai vị, mời đi lối này”.
Nhân viên gác cửa làm động tác mời.
Lúc này, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đã nghênh đón ở cửa, thấy Long Thiên Tiếu bước tới, hai người bọn họ liền tiến lên.
Điều khiến Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ ngạc nhiên là Long Thiên Tiếu đến cùng Tần Viễn Lâm.
Tần Viễn Lâm là người giàu nhất thành phố Lâm Giang, đều thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, bọn họ không thể không biết Tần Viễn Lâm.
“Anh Long”.
“Anh Long”.
Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đồng thanh chào Long Thiên Tiếu, bộ dạng vô cùng kính cẩn.
Thấy một màn này, Tần Viễn Lâm lại có chút bất ngờ. Long Thiên Tiếu có thể thu phục Lôi Hổ là chuyện nằm trong dự liệu của ông ta, nhưng trông bộ dạng của Phương Thắng Thiên, dường như hắn ta cũng bị Long Thiên Tiếu thu phục rồi.
Nói cách khác, một nửa thế giới ngầm thành phố Lâm Giang đã thuộc về Long Thiên Tiếu.
Theo cách này, Long Thiên Tiếu có thể được gọi là ông vua thế giới ngầm thành phố Lâm Giang.
Cậu Long không hổ là cậu Long, thủ đoạn quá cao siêu.
Thấy hai người chào hỏi mình, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ gật đầu.
“Không ngờ chủ tịch Tần cũng đến”.
Phương Thắng Thiên chắp tay về phía Tần Viễn Lâm. Hắn ta sớm nghe nói về mối quan hệ giữa Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm, lần này lật đổ nhà họ Vương, Tần Viễn Lâm bỏ ra rất nhiều công sức.
Có thể khiến nhà họ Tần đích thân ra tay, đồng thời đầu tư nhiều vốn như vậy, quan hệ giữa Long Thiên Tiếu và Tần Viễn Lâm chắc chắn không bình thường, trong lòng Phương Thắng Thiên cũng rất rõ điểm này.
“Rất hân hạnh được gặp cậu, cậu Phương”.
Tần Viễn Lâm khách sáo nói.
“Thủ phủ Tần, sớm nghe nói ông và anh Long có quan hệ mật thiết, hiện tại xem ra, quả nhiên là vậy”.
Lôi Hổ lại vô cùng tò mò nói. Khi thấy Tần Viễn Lâm, hắn ta tiến lên trước choàng vai ông ta, động tác này cho thấy quan hệ cá nhân giữa hắn ta và Tần Viễn Lâm rất tốt.
“Cậu Lôi vẫn thích đùa vậy, cái gì gọi là có quan hệ mật thiết, lời này nói ra cũng không dễ nghe lắm. Vả lại, nhà họ Tần tôi cũng như bao người khác, có nhiều tiền hơn mấy gia đình bình thường thôi, cái gì mà thủ phủ với không thủ phủ”.
Nghe xong, Tần Viễn Lâm lại trêu đùa.
Nghe được lời này, Phương Thắng Thiên lại không nói một câu nào, hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn Tần Viễn Lâm giả bộ.
Ai ai cũng biết, Tần Viễn Lâm có tiếng là “chàng trai kho báu”, không có chuyện gì đi khắp nơi nói là mình không có hứng thú với tiền, suốt ngày tuyên bố nhà mình là gia đình bình thường.
“Haizz, thủ phủ Tần, đã lâu không gặp, ông vẫn như vậy, nếu nhà họ Tần các ông là gia đình bình thường, vậy thì trên thế giới này không có gia đình bình thường nữa”.
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ không nhịn được trêu chọc.
“Ha ha ha, được rồi được rồi, chúng ta vào trong trước đi, vào trong rồi nói”.
Tần Viễn Lâm cười ha hả nói. Nói xong, bốn người liền bước vào khách sạn Hán Đình.
Có thể xuất hiện ở khách sạn đều là nhân vật nổi tiếng thuộc tầng lớp thượng lưu ở thành phố Lâm Giang, đương nhiên có không ít người biết Tần Viễn Lâm, thậm chí là Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên.
Thấy ba nhân vật lớn cùng bước vào, trong mắt mọi người tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Ngoài kinh ngạc, nhiều hơn nữa là sự khiếp sợ và khó hiểu.
Bởi vì người đi dẫn đầu ba nhân vật lớn này lại là một chàng thanh niên chưa đến ba mươi, trông chàng thanh niên này ăn mặc rất bình thường, đám người cũng không hiểu tại sao một người như vậy lại có thể đi trước Tần Viễn Lâm.
Trong bốn người này, người có tầm ảnh hưởng nhất không phải là Tần Viễn Lâm sao? Mọi người cảm thấy rất kỳ quái.
“Anh Long, mời vào trong”.
Dưới ánh mắt kỳ quái của đám người, một nhóm bốn người bước vào phòng bao. Đương nhiên, xung quanh bọn họ còn có rất nhiều nhân viên phục vụ và quản lý.
Bỏ qua Long Thiên Tiếu, ba người còn lại là nhân vật hàng đầu, ba nhân vật hàng đầu này giá lâm đến khách sạn Hán Đình, bọn họ không thể không đối đãi thận trọng.
“Nghe nói anh Long muốn mời ăn cơm, tôi đặc biệt mang theo rượu Phượng Tường mà tôi đã cất giữ nhiều năm tới, khách sạn này không cho phép mang rượu riêng tới, tôi lén mang theo đó”.
Lôi Hổ vô tư nói, nhưng lúc này, xung quanh có rất nhiều nhân viên phục vụ, đây gọi là lén mang tới sao?
Đám phục vụ này đều nghe thấy rồi, nhưng không có người nào dám ngăn cản, bọn họ đều biết Lôi Hổ là ai, bọn họ không muốn tự tìm phiền phức.
“Rượu Phượng Tường, lần trước tôi tìm cậu muốn thử một ngụm rượu lâu năm, cậu còn keo kiệt bủn xỉn không cho. Hôm nay cậu lại chủ động mang tới, đúng là vắt cổ chày ra nước mà”.
Nghe xong, Tần Viễn Lâm liền trêu ghẹo.
“Ha ha ha, thủ phủ Tần nói gì vậy, Lôi Hổ tôi từ trước đến nay trọng nghĩa khí khinh tiền tài, tôi keo kiệt khi nào chứ?”
Lôi Hổ vừa nói vừa cười lớn.