“Nếu ngay từ đầu bà coi cô ấy là cháu gái mình thì có lẽ bây giờ tôi cũng là cháu rể của bà. Nhưng hiện tại xem ra chúng ta đừng nên có một chút quan hệ thân thiết nào thì sẽ tốt hơn”.
Vẻ mặt Long Thiên Tiếu trào phúng nói, bà già này đúng thật không phải càng sống càng hồ đồ, vẫn rất biết thời thế, ít nhất gần đây đầu óc ngày càng minh mẫn hơn rồi.
Long Thiên Tiếu vừa nói ra lời này khiến bà cụ Cố vô cùng xấu hổ.
Cố Tuyết Cầm ngồi bên cạnh Long Thiên Tiếu, bộ dạng như thể đều nghe theo Long Thiên Tiếu vậy.
“Long Thiên Tiếu, sao cậu có thể nói như vậy?”
Cố Vân Đông nghe vậy có chút không vui nói.
“Được rồi, anh bớt nói vài câu lại”.
Bà cụ Cố nghe thấy thế liền cảnh cáo ông ta.
“Chúng ta bắt đầu nói vào chuyện chính đi!”
Bà cụ Cố hít một hơi thật sâu, sau đó nói.
“Vậy nói vào việc chính!”
Long Thiên Tiếu thản nhiên đáp.
“Chúng tôi muốn mua lại năm công ty niêm yết nhà họ Vương nhưng tài chính không đủ, còn thiếu 700 triệu tệ, về khoản tiền này chúng tôi muốn nhờ cậu giúp đỡ”.
Bà cụ Cố cũng đi thẳng vào vấn đề và nói.
“Mấy người muốn tôi giúp thế nào?”
Long Thiên Tiếu gật gật đầu sau đó nói.
“Có hai cách thức, một là cậu cho chúng tôi vay 700 triệu tệ, lãi suất tính theo lãi ngân hàng, cậu thấy thế nào?”
Bà cụ Cố thử dò hỏi.
“Vậy mấy người ra ngân hàng mà vay!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lạnh nhạt nói. Lời này lại khiến cho bà cụ Cố bẽ mặt một phen, khiến bà ta không còn lời nào để nói.
“Long Thiên Tiếu, nếu chúng tôi có thể vay ngân hàng thì còn cần đến tìm cậu sao?”
Cố Vân Đông vô cùng ngay thẳng nói.
“Cho nên nếu tôi đồng ý cho mấy người vay thì mấy người dựa vào đâu mà chỉ lấy lãi ngân hàng ra trả? Một khoản tiền lớn như vậy, tôi tùy ý đầu tư cái gì đó hẳn cũng kiếm được không ít đi!”
Long Thiên Tiếu lật bàn tay, hỏi ngược lại.
“Vậy thì dùng cách thứ hai là đưa tiền cho chúng tôi dưới hình thức đầu tư cổ phần, với số tiền cậu bỏ vào chúng tôi sẽ dựa theo doanh thu mà phân chia tiền hoa hồng, cậu thấy sao?”
Bà cụ Cố lại đưa ra đề nghị thứ hai, dò hỏi anh.
“Nếu là bỏ tiền vào đầu tư, chúng tôi sẽ phải chấp nhận rủi ro, một khi mấy người thua lỗ thì chúng tôi ngay cả tiền vốn cũng không thu hồi lại được hả?”
Long Thiên Tiếu vẫn như cũ lắc đầu nói.
“Long Thiên Tiếu, trên đời này làm gì có cuộc làm ăn nào không mạo hiểm. Lần kinh doanh này của chúng tôi, chỉ cần cậu rót vốn đầu tư, tôi dám khẳng định sẽ thu được lợi, tôi không nói dóc. Nhưng cậu lại nói như vậy thật không ra làm sao mà!”
Cố Vân Hải tính tình nóng nảy, giờ phút này ông ta ngay thẳng đáp lại.
“Tuyết Cầm, người chồng này của cháu không phải muốn làm khó chúng ta chứ? Việc này, cháu thật sự tính để cho chồng mình toàn quyền quyết định sao?”
Cố Vân Sơn nhìn về phía Cố Tuyết Cầm rồi hỏi.
“Bà nội, bác cả, bác hai, kỳ thật tôi không có tiền, người có tiền là anh ấy vì vậy tất cả do anh ấy làm chủ. Mọi người muốn vay tiền thì tìm anh ấy vay, anh ấy nói cái gì thì là cái ấy”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy không nhanh không chậm mà đáp.
“Cô”, Cố Vân Đông nghe vậy cũng phải cạn lời, sau đó lại nói: “Tuyết Cầm, bác nói này đàn ông có tiền sẽ trở nên hư hỏng. Quyền nắm giữ tài chính trong nhà sao lại để trong tay một người đàn ông chứ? Chuyện đầu tư kia, ít nhất cũng cần có hai vợ chồng cùng thương lượng, sao có thể để một mình cậu ta định đoạt được?”
Cố Vân Đông thở hắt ra, rất rõ ràng, ông ta biết Long Thiên Tiếu quả quyết hơn Cố Tuyết Cầm nhiều, căn bản không thể đàm phán được.
Ông ta cũng không hiểu nổi, ngày trước tính cách tên vô dụng đó nhu nhược như vậy, hiện giờ sao lại thành người thích gây sự rồi, thật sự khiến người ta phải chán ghét.
“Dù tôi có tiêu tiền hoang phí thì cũng không cần bác lo. Hơn nữa, tiền này do anh ấy vất vả kiếm được, còn nữa anh ấy không phải người như vậy”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ lạnh nhạt đáp.
“Không phải bác nói này, làm một người phụ nữ cháu không thể yếu đuối thế được, cháu hiểu không, sao cái gì cũng nghe theo chồng thế? Ngày trước cháu không phải người không có chính kiến như vậy, bác cả là người chứng kiến cháu lớn lên. Bác cả nghĩ sao này cháu sẽ trở thành một người phụ nữ độc lập giỏi giang, mà cháu bây giờ thực sự khiến bác cả phải thất vọng, cháu hiểu không?”
Cố Vân Đông bày ra nét mặt đau khổ rồi nói.
“Vậy xin lỗi bác cả vì tôi đã không trưởng thành theo cái cách bác muốn”.
Cố Tuyết Cầm lãnh đạm nói, Cố Vân Đông nghe thấy lời này, thiếu chút giận đến thở không ra hơi.
“Có vẻ mấy người rất quan tâm đến chuyện nhà tôi nhỉ, nếu như tính nói về những chuyện này thì thật ngại quá, chúng tôi còn phải nghỉ ngơi”.
Long Thiên Tiếu có chút bất lực nói, Cố Vân Đông kia rõ ràng muốn kích Cố Tuyết Cầm, chỉ có điều Cố Tuyết Cầm lại chẳng buồn bận tâm.
“Được rồi, Vân Đông, anh im miệng lại cho tôi”.
Bà cụ Cố nghe thấy vậy, hắng giọng quát lớn, Cố Vân Đông thấy thế chỉ có thể ngậm miệng lại.
“Cậu nói đi, cậu muốn điều kiện gì, chỉ cần không quá đáng tôi đều có thể chấp nhận”.
Bà cụ Cố nói với Long Thiên Tiếu.
“Theo tìm hiểu của chúng tôi, trong số 5 công ty niêm yết của nhà họ Vương, các ngành liên quan đến là bất động sản, công nghiệp dược phẩm, thiết bị y tế, cửa hàng bách hóa bán lẻ và chuỗi ngành sản xuất thực phẩm. Chúng tôi sẽ bỏ 400 triệu tệ vào ngành công nghiệp dược phẩm và ngành thiết bị y tế. Với 400 triệu tệ này, bà phải chia hoa hồng cho chúng tôi dựa theo tỷ lệ cổ phần. Trong hai công ty này, vợ tôi phải có quyền kiểm soát và quyền phát biểu tuyệt đối.
Còn 300 triệu tệ kia, chúng tôi cho mấy người vay, không yêu cầu trả lãi. Nhưng đổi lại, hàng năm mấy người phải chia 50% lợi nhuận từ ba công ty còn lại cho vợ tôi. Mấy người thấy sao?”
Long Thiên Tiếu nói một mạch, vô cùng lưu loát rõ ràng.
“Không được, cứ đưa tiền rồi hẵng nói, để hai người nắm trong tay hai công ty cũng được, nhưng cho chúng tôi vay 300 triệu tệ mà còn đòi lấy 50% lợi nhuận, cái này cũng quá đáng quá rồi. Giờ chúng tôi túng thiếu mới cần vay 300 triệu tệ, sau này mỗi năm còn phải chia lợi nhuận, đây không phải thừa nước đục thả câu sao?”
Người mở miệng nói chính là Cố Vân Hải, ông ta xem như nghe hiểu được những gì Long Thiên Tiếu nói. Mẹ nó ai nói Long Thiên Tiếu là tên vô dụng chứ? Biết trêu người như vậy có thể là tên vô dụng được sao? Đây là gian thương, cách thức ra tay thật sự thuần thục mà thâm hiểm.
“Chú hai nói không sai, như vậy thật sự quá đáng mà. Điều kiện của các người, chúng tôi có thể hiểu được nhưng điều kiện khắt khe như vậy khiến người ta khó lòng chấp nhận nổi”.
Cố Vân Đông cũng nói, Long Thiên Tiếu này quả thực nham hiểm.
“Điều này có phải hơi quá đáng rồi không?”
Bà cụ Cố nghe thấy vậy cũng vô cùng khó xử hỏi lại.
“Nếu cảm thấy quá đáng thì mấy người có thể nghĩ đến cách khác mà”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, uống một ngụm trà, ngữ khí lạnh nhạt nói.