Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

 
             “Cố Vân Sơn, thứ đồ bỏ đi này, ông buông ra”.  

             Vương Mỹ bị túm tay, bà ta vẫn rống lên.  

             “Vương Mỹ, những năm qua, tôi chịu đựng bà đủ rồi. Tôi cũng là đàn ông, tôi cũng có tôn nghiêm, tôi bị bà gọi là đồ bỏ đi, mắng chửi bao nhiêu năm nay, cũng đủ rồi”.  

             Hốc mắt Cố Vân Sơn đỏ hoe bởi vì ông ta đang ở trong trạng thái tức giận.  

             “Ông là đồ bỏ đi, Cố Vân Sơn ông mãi mãi chỉ là kẻ vô dụng, nhu nhược mà thôi, Vương Mỹ tôi mãi mãi coi thường ông”.  

             Nghe thấy vậy, Vương Mỹ tiếp tục rống lên.  

             “Bốp!”  

             Cố Vân Sơn trở tay tát lên mặt Vương Mỹ, cả người bà ta lập tức ngã xuống đất.  

             Bị Cố Vân Sơn tát, Vương Mỹ như chết lặng.  

             “Cố Vân Sơn, ông dám đánh tôi?”  

             Vương Mỹ nói bằng vẻ mặt khó tin.  

             “Đánh bà thì sao, bà mắng tôi nhiều năm như vậy, tôi tát bà một cái thì đã sao?”  

             Cố Vân Sơn tức giận nói.  

             “Được, được lắm, Cố Vân Sơn, ông tiến bộ đó. Ly hôn, tôi muốn ly hôn với ông, mai tôi sẽ ly hôn với ông, bây giờ ông cút khỏi cái nhà này cho tôi”.  

             Vương Mỹ hét lên.  

             “Tôi không muốn ở cái nhà này từ lâu rồi”.  

             Cố Vân Sơn lạnh giọng nói, nói xong, ông ta liền đi ra ngoài.  

             “Cút, cút cho bà, có bản lĩnh ông đừng bao giờ quay về nữa”.  

             Vương Mỹ lại rống lớn, nhưng Cố Vân Sơn đi thẳng ra ngoài mà không thèm ngoảnh đầu lại.  

             “Mẹ, lần này bố đi thật rồi”.  

             Lúc này, Cố Thiếu Duy bước ra ngoài, nói với Vương Mỹ.  

             “Thứ đồ bỏ đi này luôn nghiêng về phía Cố Tuyết Cầm, con còn coi ông ta là bố à, từ khi nào, ông ta con là con trai ông ta chứ? Ông ta còn đánh mẹ, ông ta dám đánh mẹ, con nhìn thấy chưa?”  

             Thấy Cố Thiếu Duy, Vương Mỹ nước mắt ngắn nước mắt dài nói.  

             “Ông ta đi rồi, ai nấu cơm giặt quần áo, chăm sóc chúng ta?”  

             Cố Thiếu Duy có chút lo lắng nói, bây giờ bọn họ đang bị thương.  

             “Ông ta chỉ là phế vật, là thứ đồ bỏ đi, ông ta có thể cứng rắn được bao lâu, con nhìn mà xem sáng mai ông ta sẽ ngoan ngoãn trở về”.  

             Vương Mỹ lau nước mắt, sau đó nói. Nghe được lời này, Cố Thiếu Duy cũng không nói gì nữa, bởi vì cậu ta cũng cảm thấy Vương Mỹ nói có lý.  

             Khoảng 4 giờ chiều, Long Thiên Tiếu đã đợi ở dưới tập đoàn Cố Thị, đợi một lúc, cuối cùng Cố Tuyết Cầm cũng xuống.  

             “Buổi chiều, phía nhà họ Cố gọi điện thoại đến, nói là thiếu chút vốn, muốn chúng ta giúp đỡ”.  

             Sau khi Cố Tuyết Cầm lên xe, Long Thiên Tiếu liền nói với cô.  

             “Thiếu vốn, thiếu vốn gì?”  

             Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Bọn họ mua một lượng lớn cổ phần của nhà họ Vương, nhưng hiện tại không có nguồn vốn tiếp theo cho việc mua bán và sát nhập, vì vậy bị thiếu vốn”.  

             Long Thiên Tiếu khởi động xe, sau đó giải thích.  

             “Bọn họ thiếu vốn thì liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũng không có tiền”.  

             Nghe xong, Cố Tuyết Cầm có chút kỳ lạ nói.  

             “Không phải là không có tiền, chỉ là có đồng ý giúp hay không thôi”.  

             Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.  

             “Em nghĩ không cần thiết đâu, bọn họ muốn thu mua công ty nhà họ Vương, cứ để bọn họ tự xoay sở tiền đi, tìm chúng ta làm gì?”  

             Cố Tuyết Cầm lắc đầu nói.  

             “Chúng ta có thể kiếm được lợi nhuận từ trong đó, nếu có thể thu được lợi nhuận, tại sao chúng ta không tham gia vào mối làm ăn này?”  

             Long Thiên Tiếu hỏi ngược lại.  

             “Có lợi nhuận kiểu gì?”  

             Cố Tuyết Cầm hỏi.  

             “Em thấy em có thể quản lý thêm hai công ty nữa không?”  

             Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu hỏi.  

             “Bận lắm, mệt”.  

             Cố Tuyết Cầm bĩu môi nói.  

             “Em có thể sắp xếp một người mà em tin tưởng nắm quyền kiểm soát, hoặc anh cũng có thể giúp”.  

             Long Thiên Tiếu nói.  

             “Quản lý một công ty tốn rất nhiều thời gian và công sức. Mặc dù em không phải là dân chuyên về lĩnh vực quản lý, nhưng sau bao nhiêu năm đi theo ông nội, em cũng học hỏi được rất nhiều. Anh muốn giúp, anh giúp kiểu gì?”  

             Nghe được lời này, Cố Tuyết Cầm lại lắc đầu nói.  

             “Cái này anh biết, ý của anh là, em chỉ cần nắm quyền kiểm soát những công ty này, sau đó sắp xếp những người thạo nghiệp vụ làm những công việc khác, như vậy chắc được chứ”.  

             Long Thiên Tiếu nói.  

             “Suy cho cùng, anh còn không phải là muốn phân chia lợi nhuận hả, sao trước đây không phát hiện ra anh tham lam như vậy nhỉ?”  

             Cố Tuyết Cầm đã nhìn ra ý đồ của Long Thiên Tiếu, khi thuyết phục cô, anh đã để lộ ra mục đích của mình.  

             “Đây không là muốn kiếm tiền để nuôi gia đình sao, bây giờ trên có già dưới có trẻ, thêm được đồng nào hay đồng ấy. Hơn nữa, quan trọng là, điều này có lợi cho việc em tiếp quản nhà họ Cố. Ông cụ Cố vốn coi em là người kế nhiệm tương lai, nắm nhiều tài sản của nhà bọn họ sẽ giúp em lấy lại mọi thứ vốn dĩ thuộc về em”.  

             Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.  

             “Rồi, em nghe theo anh được chưa? Anh làm chủ đi!”  

             Nghe xong, Cố Tuyết Cầm có chút bất đắc dĩ nói.  

             “Tối nay bọn họ sẽ đến bàn bạc nói chuyện với chúng ta. Anh định làm như trước đây, tiền, có thể cho bọn họ mượn, nhưng bọn họ cần tặng miễn phí 30% cổ phần cho em. Đồng thời, em cần có đủ quyền kiểm soát đối với hai trong số các công ty này”.  

             Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.  

             “Đây không phải là tay không bắt sói à? Bọn họ sẽ đồng ý sao?”  

             Cố Tuyết Cầm kinh ngạc nói.  

             “Bọn họ nhất định sẽ đồng ý”.  

             Long Thiên Tiếu vô cùng tự tin nói.  

             “Đến lúc đó xem xem”.  

             Cố Tuyết Cầm cũng khẽ gật đầu, bởi vì cô cũng không nghĩ ra lý do gì để phía gia tộc từ chối, nếu bọn họ không đồng ý, số tiền đầu tư ban đầu sẽ như bát nước đổ đi, như vậy, khoản lỗ có thể còn lớn hơn.  

             Sau khi Cố Vân Sơn rời khỏi tiểu khu, ông đi dọc theo con đường, bản thân ông cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, trời sắp tối, trên người ông chỉ có một chiếc điện thoại và một ít tiền.  

             Trên trán ông vẫn còn có một vết thương rõ ràng.  

             Giờ phút này, ông rất mông lung, rời khỏi cái nhà đó, ông không biết mình nên đi đâu.  

             Ông định đến tìm Cố Tuyết Cầm, nhưng nghĩ đến mấy vụ lùm xùm của mình sẽ liên lụy đến con gái, ông liền từ bỏ ý định này, ông chỉ đi dọc theo con đường, chạng vạng tối, có rất nhiều người trên đường, nhưng khi trời tối dần, càng ngày càng có ít người hơn.  

             Cũng không biết đi bao lâu, đèn bên đường đã bật sáng.  

             Lúc này, một vài thanh niên tóc vàng tóc xanh lảo đảo bước tới, mấy thanh niên này cầm rượu trên tay, uống đến mơ mơ màng màng.  

             “Bịch”, khi đi ngang qua Cố Vân Sơn, một thanh niên tóc vàng đụng ngã Cố Vân Sơn.  

             “Fuck, lão già kia, ông muốn chết hả, đi đường không có mắt sao?”  

             Thấy Cố Vân Sơn, chàng thanh niên tóc vàng lớn giọng quát mắng.  

             “Xin lỗi”.  

             Nghe thấy vậy, Cố Vân Sơn từ mình đứng dậy rồi xin lỗi. Vốn dĩ ông không đụng vào người khác, ông xin lỗi, chỉ là bởi vì không muốn dây dưa với đám người này, mấy người tóc xanh tóc đỏ, bộ dạng kì quái này, vừa nhìn liền biết không phải hạng người tốt đẹp gì.  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!