Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

 
             “Bịch”.  

             Giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người, Vương Mộng Sinh, Vương Dương và Vương Như Long liền quỳ như vậy trước quảng trường.  

             Vương Mộng Sinh là người nắm quyền điều hành nhà họ Vương, Vương Như Long là tương lai của nhà họ Vương, còn Vương Dương lại là chủ nhà đương nhiệm của nhà họ Vương, tam đại đồng đường, đại diện cho quá khứ, hiện tại và tương lai của nhà họ Vương đều quỳ trước quảng trường.  

             “Ôi trời, đang làm gì vậy?”  

             Thấy cảnh tượng này, đám người khẽ kinh hô, điều này không đúng, theo lý mà nói, lúc này người quỳ ở đây phải là thằng con rể vô dụng nhà họ Cố? Sao lại thành nhà họ Vương rồi? Xoay chuyển quá lớn, đám người không thể tiếp nhận được.  

             “Vương Như Lực, cháu trai tôi không tu dưỡng đạo đức, hống hách ngang tàng, mạo phạm cậu Long, thực sự đáng chết. Hôm nay, Vương Mộng Sinh tôi quỳ ở đây, trước mặt bàn dân thiên hạ thành phố Lâm Giang, tôi quỳ xuống nhận lỗi với cậu Long, tam khấu cửu bái, cầu xin tha thứ”.  

             Sắc mặt Vương Mộng Sinh tái nhợt, ông ta dùng hết chút sức lực cuối cùng hét lên. Vào thời khắc căng thẳng và quan trọng này, tất cả đám người vây xem đều im lặng không nói gì, cho nên, lúc này, mọi người đều có thể nghe rõ lời của Vương Mộng Sinh.  

             Sau khi nói xong câu này, dưới sự dẫn dắt của Vương Mộng Sinh, Vương Dương và Vương Như Long cũng quỳ xuống dập đầu, hành lễ tam khấu cửu bái.  

             Thấy cảnh tượng này, Vương Như Lực ở phía sau tức giận đến nỗi nôn ra máu, hai mắt trắng dã, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng, cậu ta gắt gao nhìn chằm chằm vào những gì đang xảy ra trước mắt, cậu ta không dám tin, ông nội luôn luôn kiêu ngạo tại sao lại lựa chọn quỳ xuống.  

             Thấy một màn này, đám người ngay lập tức bùng nổ.  

             “Điên rồi. Nhà họ Vương, một trong ba tộc lớn ở thành phố Lâm Giang, quỳ xuống xin lỗi thằng con ở rể vô dụng nhà họ Cố?”  

             “Đang xảy ra chuyện gì? Kịch bản không phải viết như vậy!”  

             “Tôi nghĩ nhất định có âm mưu trong đó”.  

             Tất cả mọi người đều vô cùng sửng sốt.  

             Long Thiên Tiếu cũng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Vào đúng lúc này, anh khởi động xe, chậm rãi lái về phía trung tâm quảng trường, đàn em Đông Thành và Bắc Thành xung quanh cũng vô cùng biết điều nhường đường, giữa đám đông, một con đường lớn được mở ra, đảm bảo rằng xe của Long Thiên Tiếu có thể tiến về phía trước mà không bị cản trở.  

             “Tại sao anh lại chuẩn bị hai dải lụa trắng?”  

             Cố Tuyết Cầm khó hiểu hỏi.  

             “Đến lúc đó em sẽ biết!”  

             Long Thiên Tiếu vừa lái xe vừa nói.  

             Bởi vì có đàn em Bắc Thành và Đông Thành hộ tống, xe của Long Thiên Tiếu lái vào rất thuận lợi, chẳng mấy chốc, đám người liền chú ý đến chiếc Audi A6 của Long Thiên Tiếu, bởi vì chiếc xe này đang lái về phía trung tâm quảng trường.  

             “Rốt cuộc ai đang ngồi trong xe vậy?”  

             “Chiếc Audi A6 này dường như đang hướng về phía trung tâm quảng trường”.  

             “Có vẻ là thật”.  

             Đám người đều rất kinh ngạc nói, không lâu sau, chiếc Audi A6 dừng lại bên cạnh đám người Vương Mộng Sinh, xe lái đến trước mặt, đám người Vương Mộng Sinh vẫn trong bộ dạng cúi rạp xuống đất.  

             “Cậu Long!”  

             Vương Mộng Sinh đau buồn kêu lên.  

             “Tôi không dám. Trước hôm nay, ông còn tuyên bố rằng, tôi phải quỳ ở đây nhận tội, đồng thời đưa vợ tôi lên giường cháu trai ông! Nhà họ Vương các người có máu mặt như vậy, quỳ ở đây làm gì?”  

             Long Thiên Tiếu cũng không xuống xe, anh nói xuyên qua cửa kính.  

             “Cậu Long, là tôi có mắt như mù, có mắt không thấy Thái Sơn, chuyện này không liên quan gì đến già trẻ lớn bé nhà tôi. Hôm nay, Vương Mộng Sinh tôi sẽ chết ở đây. Mong cậu Long tha cho nhà họ Vương”.  

             Vương Mộng Sinh khóc lóc nói.  

             “Có mắt như mù, có mắt không thấy Thái Sơn? Tôi thấy nhà họ Vương các người quen với hành vi này rồi? Bắt nạt đàn ông ức hiếp phụ nữ, ỷ mạnh hiếp yếu. Bao năm qua, các người làm biết bao nhiêu việc xấu, đã đến lúc tính toán rành mạch rồi”.  

             Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, anh không để lộ cảm xúc ra bên ngoài, anh ném hai dải lụa trắng đến trước mặt Vương Mộng Sinh.  

             “Cậu Long?”  

             Vương Mộng Sinh kinh hãi nói.  

             “Tôi muốn tận mắt chứng kiến ông thắt cổ Vương Như Lực lên trên chiếc khung sắt kia, sau đó ông lại tự mình treo cổ tự vẫn”.  

             Long Thiên Tiếu thờ ơ nói.  

             “Cậu Long, mong cậu tha cho bố tôi, bố tôi đã xin lỗi, đã nhận tội với cậu rồi, lẽ nào cậu muốn làm đến cùng sao?”  

             Vương Dương cũng khóc nói.  

             “Nếu xin lỗi có tác dụng, cần cảnh sát để làm gì? Ông hỏi tôi có phải muốn làm đến cùng không, vậy tôi nói cho ông biết, tôi muốn làm đến cùng đó. Hôm nay, Vương Như Lực và Vương Mộng Sinh không chết, nhà họ Vương máu chảy thành sông, xác chết khắp nơi”.  

             Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.  

             “Tôi có thể chết thay ông nội”.  

             Vương Như Long cắn răng nói.  

             “Không, anh không được, anh có thể chết hoặc không chết. Nhưng Vương Mộng Sinh và Vương Như Lực bắt buộc phải chết. Nếu các người không làm theo lời tôi nói, nhà họ Vương sẽ không chỉ máu chảy thành sông, mà tất cả tài sản của nhà các người cũng sẽ thay tên đổi chủ trong vòng một đêm, nhà họ Vương các người sẽ mất tất cả. Cụ thể nên làm như thế nào, các người tự quyết định đi!”  

             Nói xong, Long Thiên Tiếu liền lái xe rời đi.  

             “Thế này có tàn nhẫn quá không”.  

             Sau khi Long Thiên Tiếu lái xe rời đi, Cố Tuyết Cầm liền nói.   

             “Em quá tốt bụng. Người nhà họ Vương không phải thứ tốt đẹp gì, đối phó với người xấu thì chỉ cần dùng cách của người xấu. Em thử nghĩ xem, nếu người nắm quyền hôm nay không phải là chúng ta mà là nhà họ Vương bọn họ, chúng ta sẽ có kết cục như thế nào?”  

             Long Thiên Tiếu lắc lắc đầu, nói. Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm rơi vào trầm tư, phải nói rằng Long Thiên Tiếu nói rất có lý, là cô quá mềm lòng rồi.  

             Vương Mộng Sinh quỳ trên đất, một lúc lâu sau mới khẽ ngẩng đầu lên nhìn vào hai dải lụa trắng trên mặt đất.  

             Đột nhiên, ông ta nắm lụa trắng trong tay.  

             “Bố!”  

             “Ông nội!”  

             Thấy cảnh tượng này, Vương Dương và Vương Như Long đồng thanh hét lên.  

             “Hai đứa, đi xuống ngay, lập tức rời khỏi đây, dẫn theo nhà họ Vương rời khỏi thành phố Lâm Giang”.  

             Vương Mộng Sinh hạ quyết tâm, nói với Vương Dương và Vương Như Long.   

             “Ông nội, ông định làm gì?”  

             Vương Như Long hỏi.  

             “Đi mau, nếu không ông sẽ chết ở đây ngay lập tức”.  

             Vương Mộng Sinh lớn giọng mắng đuổi.  

             “Bố, con là chủ nhà họ Vương, thay mặt cho hàng ngàn người nhà họ Vương, con dập đầu trước bố. Sự việc đã đến nước này, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, con biết bố đã chuẩn bị sẵn sàng rồi”.  

             Vương Dương quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu trước Vương Mộng Sinh.  

             “Cút, cút hết cho tôi”.  

             Vương Mộng Sinh rống lên, sau khi dập đầu xong, Vương Dương liền kéo Vương Như Long xuống, Vương Như Long không muốn rời đi, là Vương Dương gắng gượng kéo anh ta đi.  

 

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!