“Ừm, các anh vất vả rồi”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói.
“Anh Long, lão già nhà họ Vương đó đã đến. Theo nguồn tin đáng tin cậy, từ sáng đến giờ, lão già đó đã tức giận nôn ra máu 3 lần, hiện đại đang hấp hối”.
Phương Thắng Thiên nói với Long Thiên Tiếu.
“Rất tốt, tôi cần chính là thứ này”.
Long Thiên Tiếu hài lòng nói.
“Dẫn Vương Như Lực đến chưa?”
Lúc này, Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Dẫn đến rồi”.
Phương Thắng Thiên đáp.
“Ném cậu ta đến quảng trường trung tâm thành phố đi, ném vào vị trí trung tâm ấy, dưới khung sắt đó. Ông cụ Vương đã nhiều ngày không được gặp cháu trai, hẳn là nhớ lắm rồi”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Được”.
Phương Thắng Thiên đáp, nói xong, hắn ta liền nói với đàn em ở bên cạnh, một lát sau, tên đàn em đó liền đi làm nhiệm vụ.
“Các anh cứ đi làm chuyện của mình đi, chỗ tôi không có chuyện của các anh nữa”.
Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên. Nghe thấy vậy, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên hơi cúi đầu chào Long Thiên Tiếu, sau đó mới lần lượt rời đi.
“What the fuck, thần thánh phương nào đang ngồi trong chiếc Audi A6 đó vậy? Ông trùm Đông Thành và ông trùm Bắc Thành thế mà lại cúi đầu khom lưng trước người trong xe”.
Có người tinh mắt nhìn thấy cảnh này, vô cùng cả kinh nói.
“Lợi hại thế sao? Sao tôi không biết ở thành phố Lâm Giang có sự tồn tại kinh khủng như vậy nhỉ?”
“Chậc chậc chậc, Audi A6, biển số xe còn kỳ quái như vậy, rốt cuộc là nhân vật nào mà ông trùm Bắc Thành mà ông trùm Đông Thành cung kính như thế?”
Đám người xì xào bàn tán, nhưng ngay sau đó, sự chú ý của mọi người đều dời đi, ánh mắt của bọn họ đều tập trung vào khu vực trung tâm quảng trường, bởi vì lúc này, một chiếc xe chạy tới trung tâm quảng trường, có mấy người bước xuống, kéo một người xuống xe.
“Wtf? Đó không phải là cậu ba Vương sao?”
“Ôi trời, đúng thật rồi, sao mà bị hành hạ thành ra thế này, đứng cũng không đứng được”.
“Chậc chậc chậc, đám người đó là người của Bắc Thành, đang làm gì vậy, Bắc Thành cùng phe với thằng con rể vô dụng nhà họ Cố sao?”
Thấy cảnh tượng trước mắt, đám người đều kinh ngạc, tiếng bàn tán vang lên bốn phía, bọn họ rỉ tai thì thầm với nhau. Sau khi người của Bắc Thành ném Vương Như Lực xuống đất liền rời đi, để lại Vương Như Lực chật vật giãy dụa ở đó.
Cũng vào đúng lúc này, một lối đi được mở ra giữa đám đông.
“Như Lực cháu trai tôi, Như Lực cháu trai tôi!”
Vương Mộng Sinh được Vương Dương và Vương Như Long dìu đỡ, nước mắt ngắn nước mắt dài nói, thấy thế, đám người nhao nhao nhường đường.
“Đây không phải là ông cụ Vương à? Trước đó khá cứng rắn mà nhỉ? Sao bây giờ nước mắt nước mũi chảy ròng ròng thế kia?”
“Từ trước đến nay nhà họ Vương luôn làm mưa làm gió ở thành phố Lâm Giang, không ngờ hôm nay lại thấy được khoảnh khắc bọn họ khóc”.
“Chẳng thế à, nhất là Vương Như Lực, bây giờ bị người ta đánh gãy chân tay, ném xuống đất như con chó vậy”.
Đám người tiếp tục bàn tán, danh tiếng của nhà họ Vương mấy năm nay vốn không được tốt lắm, đặc biệt là danh tiếng của Vương Như Lực lại càng tệ hơn.
“Như Lực, Như Lực, con trai tôi”.
Vương Dương cũng sửng sốt, ông ta đỡ Vương Mộng Sinh đi về chỗ Vương Như Lực nằm, thấy ông nội, bố và anh trai mình cùng bước tới, Vương Như Lực có chút kích động, nhưng bởi vì chân tay đã bị đánh gãy, cậu ta không thể cử động được.
Hơn nữa, tình trạng hiện tại của cậu ta rất xấu, sắc mặt tái nhợt, thở không ra hơi.
“Ông nội, bố, anh”.
Thấy ba người, nước mắt Vương Như Lực chảy dài trong tuyệt vọng.
“Như Lực, Như Lực, bây giờ cháu thấy thế nào?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Bố tôi là Vương Dương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, tôi là cậu ba nhà họ Vương. Ông ơi, là tên phế vật đó, ông giúp cháu giết chết tên đó đi, cháu muốn tận mắt chứng kiến anh ta bị băm thành trăm mảnh”.
Vương Như Lực tiếp tục lặp lại, mặc dù đã bị phế, nhưng trong mắt cậu ta vẫn hiện lên vẻ điên cuồng. Giờ phút này, trong lòng cậu ta chỉ có hận thù, chỉ cần có thể thấy Long Thiên Tiếu bị giết chết, tất cả đều không quan trọng.
“Con không được kích động, không được kích động, bây giờ con không thể kích động”.
Vương Dương nước mắt ngắn nước mắt dài nói, cả nhà từ lớn đến bé cứ khóc như vậy. Mặc dù nói Vương Như Lực không nghe lời, nhưng dù sao đó cũng là con trai của ông ta, hơn nữa còn là đứa con út mà ông ta yêu thương nhất, thấy tình cảnh bi thảm của Vương Như Lực, Vương Dương không nhịn được rơi lệ.
Từ xa, Long Thiên Tiếu cũng nhìn thấy cảnh tượng này, nơi mà Long Thiên Tiếu đang đứng là một nơi khá cao, cho nên có thể nhìn thấy tình hình ở trung tâm quảng trường.
Thẩy cảnh tượng trước mắt, Long Thiên Tiếu ngoắc ngoắc ngón tay với tên đàn em đang đứng ngoài cửa, thấy thế, tên đàn em đó liền bước đến, lắng nghe Long Thiên Tiếu phân phó, liên tiếp gật đầu, một lúc sau, cậu ta liền đi làm nhiệm vụ.
Thấy tình cảnh khốn cùng của nhà họ Vương ngang ngược hống hách, Cố Tuyết Cầm hít một hơi thật sâu, cô cũng không ngờ rằng, một con quái vật lớn như nhà họ Vương sẽ bị giày vò thành ra bộ dạng này trong vòng một hai ngày ngắn ngủi.
Không lâu sau, tên đàn em đó quay lại, đến trước cửa sổ xe Long Thiên Tiếu.
“Anh Long, thứ anh cần, hai dải lụa trắng. Chất lượng rất tốt, treo một người nặng 150 kg cũng sẽ không đứt”.
Tên đàn em nói với Long Thiên Tiếu.
“Rất tốt, cậu đi làm việc của mình đi, cậu làm rất tốt, trở về tôi sẽ kêu Phương Thắng Thiên cất nhắc cậu”.
Long Thiên Tiếu hài lòng nói.
“Vâng vâng vâng, cảm ơn anh Long, cảm ơn anh Long”.
Nghe thấy vậy, tên đàn em đó vô cùng cảm kích nói. Có thể nhận được sự công nhận của anh Long đã khiến cậu ta vui lắm rồi, huống chi anh Long còn nói muốn cất nhắc mình. Phải biết rằng, anh Long là người mà đến cả ông trùm Phương cũng phải kính trọng.
Ở giữa quảng trường trung tâm thành phố, tam đại đồng đường nhà họ Vương ôm nhau khóc nức nở, khóc thành một hàng, đám người xung quanh nhìn mà ngây ngốc.
“Không thể nào, không thể nào. Như Lực, là ông nội bất tài, không thể bảo vệ tốt cho cháu”.
Sắc mắt Vương Mộng Sinh tái mét, ông ta vừa khóc vừa nói.
“Ý của ông là? Đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc nhà họ Vương chúng ta đã xảy ra chuyện gì?”
Nghe thấy vậy, Vương Như Lực như chết lặng, nói, cậu ta liều mạng muốn ngồi dậy.
“Đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa, ông nội chỉ có thể dốc hết sức lực cứu cháu”.
Vương Mộng Sinh ngoảnh mặt đi, không dám nhìn Vương Như Lực, sau đó nói. Ông ta đứng dậy, đưa lưng về phía Vương Như Lực, mặt hướng về phía đám người vây xem.