“Đại nhân, nhà họ Vương tôi đã đến ranh giới sống còn. Năm đó có nói, nếu nhà họ Vương tôi đến thời khắc diệt vong, có thể nhờ nhà họ Thượng giúp đỡ”.
Vương Mộng Sinh kích động nói, điện thoại mở loa ngoài, mọi người đều có thể nghe thấy. Trong phòng bệnh cũng không có người ngoài.
Quản gia đã làm việc trong nhà họ Vương nhiều năm, Vương Dương và Vương Như Long lại là những người mà Vương Mộng Sinh hoàn toàn có thể tin tưởng.
“Tôi biết”.
Đầu dây bên kia, vẫn là giọng nói khàn khàn đó, mọi người đều lấy làm lạ trước câu trả lời này, sao có cảm giác như là người máy vậy.
“Đại nhân, nhà họ Tần liên kết với một vài gia tộc ở thành phố Thiên Nam và tỉnh Đông Hải, cùng nhau chèn ép nhà họ Vương chúng tôi. Hai thế lực ngầm của thành phố Lâm Giang, thậm chí còn trực tiếp chặn cửa nhà tôi, bọn họ muốn đẩy chúng tôi vào chỗ chết!”
Vương Mộng Sinh kích động nói, nói xong, nước mắt nước mũi ông ta chảy ròng ròng, bộ dạng rất thê lương.
“Tôi biết”.
Đầu dây bên kia, giọng nói khàn khàn vẫn tiếp tục vang lên.
“Cho nên, ông định giúp nhà họ Vương chúng tôi kiểu gì?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Không biết”.
Đầu dây bên kia, khàn khàn nói.
“Cái gì?”
Nghe thấy vậy, bốn người tại hiện trường đồng thanh nói, không biết? Không biết có ý gì? Tất cả mọi người đều sững sờ.
“Đại nhân, không phải đùa đâu, bây giờ nhà họ Vương chúng tôi thật sự rất cần sự giúp đỡ của ông”.
Vương Mộng Sinh lại nhấn mạnh.
“Tôi biết”.
Giọng nói khàn khàn ở đầu dây bên kia tiếp tục vang lên. Nghe xong, đám người cứng họng không nói nên lời, “đại nhân” đầu dây bên kia dường như chỉ biết nói hai câu, một câu là tôi biết rồi, một câu là tôi không biết.
“Vậy đại nhân định giúp chúng tôi như thế nào? Nếu đại nhân có thể giúp chúng tôi thành công vượt qua cửa ải khó khăn lần này, nhà họ Vương chúng tôi nhất định sẽ mang ơn suốt đời”.
Vương Mộng Sinh nói tiếp, tình trạng cơ thể ông ta vốn rất xấu, nói nhiều như vậy, đã là vô cùng khó khăn rồi.
“Không giúp được”.
Cuối cùng “Đại nhân” đầu dây bên kia cũng nói được một câu khác, nhưng câu này không phải là câu trả lời mà đám người mong muốn.
“Không giúp được, tại sao? Đại nhân, nhà họ Thượng là gia tộc lớn ở Đế Đô, lẽ nào còn sợ mấy gia tộc ở thành phố Lâm Giang sao?”
Vương Mộng Sinh vô cùng khó hiểu nói.
“Không sợ. Tuy nhiên không giúp được”.
Đầu dây bên kia, giọng nói khàn khàn đó lại vang lên.
“Tôi muốn biết nguyên nhân”.
Vương Mộng Sinh trầm giọng hỏi.
“Những gia tộc này ở thành phố Lâm Giang không đáng sợ, điều đáng sợ là ông đã đắc tội với một người mà tất cả mọi người đều không thể đắc tội. Trước khi ông gọi đến, nhân vật đứng đầu biên giới phía Bắc Đế Quốc, nhân vật đứng đầu chiến khu Nam Cảnh Đế Quốc, còn có một số gia tộc lớn ở Đế Đô gọi điện thoại cho tôi, kêu chúng tôi tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện của thành phố Lâm Giang, nếu không, chúng tôi cũng sẽ giống các người”.
Đầu dây bên kia lại nói.
“Giống chúng tôi?”
Nghe được lời này, Vương Mộng Sinh cảm thấy ghê rợn. Ông ta bắt được từ khóa trọng điểm.
“Diệt vong giống các người”.
Giọng nói khàn khàn lại vang lên, câu nói này trực tiếp đánh trúng vào tim của Vương Mộng Sinh, ông ta đột nhiên cảm thấy trời đất tối sầm.
Rốt cuộc ông ta đã đắc tội với ai, đến cả nhà họ Thượng Đế Đô cũng không dám đắc tội, kinh động đến biên giới phía Bắc và chiến khu Nam Cảnh, còn có các gia tộc lớn ở Đế Đô?
“Tôi muốn biết, tôi đã đắc tội với ai?”
Vương Mộng Sinh trầm tĩnh hỏi.
“Vốn dĩ ông biết rồi, chỉ là ông không muốn thừa nhận mà thôi. Tôi không biết thân phận cụ thể của anh ta, tôi chỉ có thể đoán rằng người này có liên quan đến chiến khu Nam Cảnh. Bất kể anh ta có thân phận gì, phía sau có chiến khu Nam Cảnh và chiến khu Bắc Cảnh chống lưng, thì là người mà các ông không thể chọc tới”.
Giọng nói khàn khàn đó lại vang lên, nghe đến đây, Vương Mộng Sinh đã chìm trong tuyệt vọng, hiện trường rất yên tĩnh, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
“Không thể nào, tuyệt đối không thể. Cậu ta chỉ là một tên phế vật, sao có thể có quan hệ phi thường như vậy?”
Có vẻ như đã nói trúng chỗ đau trong lòng Vương Mộng Sinh, ông ta ra sức phản bác.
“Trên đời này, không có gì là không thể”.
Đầu dây bên kia nói.
“Vậy bây giờ chúng tôi nên làm gì? Bao năm qua, nhà họ Vương tôi cũng đã hết lòng hết sức với nhà họ Thượng, đại nhân không thể bỏ mặc chúng tôi không quan tâm!”
Vương Mộng Sinh sắp khóc thành tiếng, mọi chuyện xảy ra lâu như vậy, ông ta chỉ tức giận ngút trời, chứ chưa từng sợ hãi, nhưng giờ phút này đây, ông ta sợ thật rồi, ông ta đã lật con át chủ bài cuối cùng, nhưng phát hiện ra không có tác dụng gì cả.
Lần này, ông ta chơi hết bài trong tay rồi.
“Anh ta kêu ông chết, vậy thì ông đi chết đi! Người có thể khiến cho chiến khu Bắc Cảnh và Nam Cảnh đồng thời gọi điện thoại cho tôi chắc chắn là sự tồn tại có một không hai. Các người đấu với anh ta, quả thực là không biết tốt xấu, đây là cái giá phải trả”.
Giọng nói khàn khàn vang lên, những lời này, dường như muốn rút hết khí lực của đám người, khiến bọn họ hoàn toàn tuyệt vọng.
“Đại nhân, vậy nhà họ Vương chúng tôi biết phải làm sao?”
Vương Mộng Sinh mất hết hy vọng, nói.
“Mặc dù nhà họ Vương có quan hệ với chúng tôi, nhưng các người chỉ là một quân cờ của chúng tôi mà thôi, ông sẽ vì mất đi một quân cờ mà cầm dao chém chết người chơi cờ sao? Thay vì cầu xin chúng tôi, chi bằng các ông thử cầu xin người mà các ông đã đắc tội đi”.
Đầu dây bên kia nói, nghe thấy vậy, đám người nhất thời cứng họng.
“Đại nhân, cầu xin ông cứu nhà họ Vương chúng tôi một lần!”
Vương Mộng Sinh nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, nói.
“Không cứu được, chờ chết đi, tạm biệt!”
Đầu dây bên kia đã có chút thiếu kiên nhẫn, nói xong câu này liền cúp máy.
Câu này, vô hình trung đã dìm Vương Mộng Sinh xuống dưới vực sâu.
Điện thoại trong tay ông ta trượt xuống, cả người không còn chút khí lực.
“Khụ khụ!”
Hai mắt ông ta chớp chớp, máu không ngừng trào ra từ khóe miệng.
“Ông ơi, ông ơi!”
“Bố, bố!”
“Mau, mau, mau tìm bác sĩ đến đây cho tôi!”
Vương Dương và Vương Như Long hét lên, nhưng máu vẫn tiếp tục chảy xuống, hai mắt Vương Mộng Sinh trợn trắng, cuối cùng hôn mê bất tỉnh, bên ngoài đã chật kín người, bác sĩ đi vào cùng với hàng loạt thiết bị, nhanh chóng cấp cứu.
Khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm ra ngoài đã khoảng 10 giờ sáng, khoảng 11 giờ, bọn họ ăn cơm ở ngoài, khi đến quảng trường trung tâm thành phố, còn 30 phút nữa mới đến 12 giờ.
“Đến đây làm gì?”
Cố Tuyết Cầm ngồi trên ghế lái phụ, hỏi.
“Xem kịch”.
Nghe thấy vậy, Long hiên Tiếu chỉ nói.
“Không phải chứ, ông cụ Vương thật sự sẽ treo cổ tự vẫn ở đây sao?”