Mọi người chỉ nghe thấy từ trong video phát ra tiếng kêu thảm thiết thấu tận tâm can, lúc xem nội dung trong đoạn video, Vương Mộng Sinh nhíu mày, sắc mặt lập tức biến đổi.
“Khụ khụ khụ!”
Yết hầu Vương Mộng Sinh phát ra tiếng ho ra máu, tiếp theo đó phun ra một ngụm máu, điện thoại trong tay ông ta cũng vì thế mà rơi xuống đất. Hai chân ông ta mềm nhũn, cơ thể vô lực khuỵu gối quỳ trên mặt đất.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người đồng loạt kinh hãi.
“Ông Vương!”
“Ông nội!”
Quản gia và Vương Như Long đồng thời hét lớn.
“Cháu tôi, Vương Như Lực cháu tôi! Tôi giết chết các người, tôi nhất định phải giết chết các người!”
Vương Mộng Sinh ngã vào lòng Vương Như Long, máu từ miệng ông ta không ngừng chảy ra, mặt ngửa lên trời, khóc đến mức kiệt sức.
Chiếc điện thoại đang nằm trên đất vẫn tiếp tục phát đoạn video.
Nội dung trong video chính là quá trình Long Thiên Tiếu từng chút từng chút một đánh gãy tứ chi Vương Như Lực, toàn bộ quá trình cực kỳ tàn bạo khiến người ta không dám trực tiếp nhìn vào màn hình.
“Ông nội, chúng ta nhất định sẽ cứu được Như Lực, ông ơi, ông tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì đâu!”
Vương Như Long rất nhanh bắt đầu khóc theo, anh ta cũng không dám xem đoạn video, bởi đoạn video kia quả thật rất đẫm máu, hết sức tàn nhẫn.
“Mau mau mau, mau gọi bác sỹ, còn ngây ra đó làm gì?”
Trước tình thế đó, quản gia mất một lúc mới khôi phục lại tinh thần, ông ta lập tức bước tới tắt đoạn video trong điện thoại đi. Họ mới chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thôi cũng đủ khiến người khác phải nổi hết da gà.
Vậy mà Vương Mộng Sinh còn trực tiếp xem cả video, Vương Như Lực là đứa cháu ông ta yêu thương nhất, nhìn thấy đứa cháu yêu quý của mình bị ngược đãi như vậy, ông ta nôn ra máu hôn mê cũng là chuyện dễ hiểu.
Ông ta rốt cuộc cũng hiểu được ý nghĩa câu nói “bây giờ không nôn ra máu không có nghĩa sau này cũng không nôn ra” của Tần Viễn Lâm.
“Âm mưu, đây đích thị là âm mưu. Đây chính là âm mưu do bọn họ bày ra, tất cả đều do bọn họ sắp xếp”.
Khóe miệng Vương Mộng Sinh vẫn không ngừng chảy máu, nhưng ông ta vẫn gắng sức nói chuyện, cơ thể không ngừng run rẩy, bộ dạng giống như đang hấp hối rồi.
“Ông nội, ông đừng nói chuyện, đừng nói chuyện nữa, ông cố gắng thêm một chút bác sĩ sắp đến rồi”.
Vương Như Long vô cùng lo lắng nói, lúc này anh ta đã lo sợ đến mức nước mắt lã chã đầy mặt.
“Bố, bố làm sao vậy, bố không thể gục xuống, nhà họ Vương không thể không có bố!”
Lúc này Vương Dương cũng chạy vào, nhìn thấy bố mình ngã trên nền đất, nước mắt nước mũi giàn giụa nói.
Không lâu sau, một nhóm bác sĩ áo trắng nhanh chóng tiến vào, đặt Vương Mộng Sinh nằm trên cáng đưa ra ngoài.
Diện tích khuôn viên nhà họ Vương vô cùng rộng lớn. Tuy mang tiếng là biệt thự tư nhân, nhưng người nhà họ Vương sống trong đây cũng không ít. Biệt thự được bố trí hết sức tiện nghi, thậm chí còn trang bị những phương tiện chữa trị hiện đại, tập hợp cả những bác sĩ có tên tuổi lớn tại các bệnh viện cao cấp.
Thành phố Lâm Giang, tại biệt thự trên đỉnh núi Vân Lan, lúc này là khoảng 9 giờ sáng.
Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch đi học, sau đó anh với Cố Tuyết Cầm không có ý định đi làm ngay, bởi lý do gần đây làm việc quá sức, hai người dự định sẽ nghỉ ngơi một buổi sáng, hơn nữa theo lời Long Thiên Tiếu sáng nay anh có sự sắp xếp đặc biệt.
Trùng hợp hôm nay Long Vận Nhi cũng không có tiết, cô và Cố Tuyết Cầm đều dậy muộn, mà lúc này Long Thiên Tiếu trong nhà bếp đã chuẩn bị xong bữa sáng.
“Em muốn ăn cái này!”
Cố Tuyết Cầm chắp tay sau lưng nhẹ nhàng lẻn vào bếp, nhìn thấy Long Thiên Tiếu đã cắt sẵn lát cà chua đặt lên đĩa, nói với anh.
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền bón cho cô một lát cà chua.
“Ngon quá!”
Cố Tuyết Cầm vừa ăn lát cà chua, vừa nhìn Long Thiên Tiếu với vẻ mặt ngọt ngào, cô nở nụ cười khiến đôi mắt cong lên, cả khuôn mặt ngập tràn hạnh phúc.
“Ăn sáng thôi, Vận Nhi hẳn cũng dậy rồi”.
Long Thiên Tiếu nhìn Cố Tuyết Cầm nói.
“Vâng”.
Cố Tuyết Cầm đáp, vô cùng nghe lời bước ra phòng khách.
Lúc này Long Vận Nhi đã ngồi sẵn trước bàn ăn.
“Chị dâu, anh, hôm nay anh chị không đi làm sao?”
Long Vận Nhi có chút thắc mắc hỏi han.
“Sáng nay anh có kế hoạch khác nên không đi làm, buổi chiều mới đi”.
Long Thiên Tiếu thuận miệng đáp.
Sau khi bày hết thức ăn lên mặt bàn, Long Thiên Tiếu cũng ngồi xuống, thản nhiên gắp món ăn.
Lúc này TV đang phát sóng chương trình tin tức.
“Chủ tịch Tần, mọi người đều thắc mắc tại sao tập đoàn Long Đằng lại đột ngột tuyên bố kế hoạch sáp nhập nhiều công ty thuộc tập đoàn Vương Thị như vậy?”
Trên TV, Tần Viễn Lâm xuất hiện với một hàng quản lý đứng phía sau mặc trang phục chỉnh tề. Vô số ống kính máy ảnh xung quanh đều chĩa vào ông ta, bên cạnh cũng bị phóng viên vây chặt.
“Về việc sáp nhập các công ty con thuộc tập đoàn Vương Thị, chúng tôi đã có kế hoạch từ trước nên không thể gọi là đột ngột. Bọn họ hiện giờ kinh doanh bất lợi, đây không phải lúc chúng tôi nên ra tay sao? Chúng tôi chính là đang giúp đỡ nhà họ Vương, tại sao từ miệng cậu lại giống như chúng tôi đang hại bọn họ vậy”.
Tần Viễn Lâm không còn cách nào khác chỉ đành trả lời như vậy. Chỉ là lời Tần Viễn Lâm vừa nói ra, đến bản thân ông ta cũng không tin.
“Chủ tịch Tần, nghe nói việc sáp nhập là âm mưu do chính tay ông chỉ đạo. Có nguồn thông tin tin cậy cho rằng trước ngày hôm qua, ông đã dùng một số tiền lớn đầu tư vào thị trường mua sạch nhà họ Vương. Không biết có phải ông là người đã bỏ ra số tiền lớn như vậy không?”
Một phóng viên đưa ra câu hỏi sắc sảo.
“Không phải tôi, tôi không làm chuyện đó, cậu đừng nói bừa!”
Tần Viễn Lâm trả lời vô cùng tự nhiên, chỉ một câu nói mà phủ nhận liền ba chuyện.
“Chủ tịch Tần, công ty nhà họ Tần đã là công ty chủ chốt trong tập đoàn nhà họ Vương, xin hỏi tại sao ông còn muốn sáp nhập công ty con của nhà họ Vương vào tập đoàn Long Đằng?”
Một phóng viên khác lại hỏi.
“Không vì gì cả. Tôi là một thương nhân mà thương nhân sẽ phải kiếm tiền, nếu như có tiền mà không kiếm mới là đồ ngốc”.
Tần Viễn Lâm thản nhiên trả lời.
Buổi phỏng vấn này Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm cũng đã tận mắt chứng kiến, lời nói đâu là thật đâu là giả, hai người họ là người rõ nhất.