“Đường chết? Đường chết cái gì? Lời này của ông có ý gì? Nhà họ Vương chúng tôi đã ở thành phố Lâm Giang gần trăm năm nay, ai có thể bức chết nhà họ Vương tôi”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng bất mãn nói.
“Theo thường lệ quả thực sẽ không chết nhưng sở dĩ nhà họ Vương chết là do chính các người tự tìm đường chết thôi. Ngay cả người phụ nữ của cậu Long cũng dám động vào, cái mạng quèn của Vương Như Lực đã không giữ được rồi, vả lại ông còn dung túng bao che thì đến cái mạng nhỏ của ông cũng không giữ được luôn. Cuối cùng còn liên lụy cả nhà họ Vương”.
Tần Viễn Lâm vô cùng bình tĩnh nói.
“Mẹ nó, cậu ta không phải chỉ là một tên ở rể thôi sao, một tên vô dụng ăn bám nhà vợ. Cậu ta chẳng qua chỉ là con rối để Bắc Thành và Đông Thành đối phó với chúng tôi thôi, chủ nhân thực sự đứng sau là ai?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, căm phẫn nói.
“Cứ nghĩ thế nếu điều ấy làm ông vui!”
Tần Viễn Lâm nghe vậy cũng phải cạn lời.
“Cho nên ông gọi điện thoại qua đây là vì cái gì?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Muốn cảnh cáo ông, ông tốt nhất nên làm theo những gì cậu Long nói, đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống xin lỗi, chỉ cần thái độ của ông thành khẩn cậu Long có lẽ sẽ tha cho hành vi của ông, giữ lại cái mạng nhỏ cho ông”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy vô cùng tức giận nói.
“Tôi khinh, cái này không có khả năng! Vương Mộng Sinh tôi cho dù chết cũng chết ở đây, từ trên tháp Lâm Giang nhảy xuống cũng sẽ không quỳ xuống xin lỗi đâu”.
Vương Mộng Sinh vô cùng cương quyết nói.
“Vậy ông đi chết đi! Tôi đã nói đến nước này rồi ông còn khăng khăng như vậy thì đừng có trách chúng tôi ra tay vô tình”.
Ngữ khí của Tần Viễn Lâm lạnh như băng nói.
“Tần Viễn Lâm, ngay cả nhà họ Tần của ông cũng?”
Nghe được lời này của Tần Viễn Lâm, Vương Mộng Sinh hoàn toàn sững sờ.
“Cậu Long có ơn với nhà họ Tần chúng tôi, nhà họ Tần đương nhiên cũng nghe theo sự sai bảo của cậu Long”.
Tần Viễn Lâm nghe thấy vậy lại buông một câu, sau đó cúp điện thoại.
“Cái này”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy trong lúc nhất thời không biết nói gì, đợi đến lúc ông ta muốn nói gì đó thì đã quá muộn bởi Tần Viễn Lâm đã cúp máy rồi.
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh sững sờ một lúc sau đó lại cầm điện thoại trong tay ném xuống dưới đất vỡ tan tành.
“Bố, hiện giờ phải làm sao đây, Phương Thắng Thiên và Lôi Hổ thực sự muốn ra tay với chúng ta sao?”
Lúc này, Vương Dương đi đến, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt hỏi.
“Ông nội, cháu đã sớm nói rồi, Long Thiên Tiếu không đơn giản đâu. Cháu đã bảo Như Lực đừng trêu chọc anh ta, nó lại không tin!”
Vương Như Long nhăn mặt nhíu mày, có chút sầu não nói. Bây giờ anh vô cùng hận chính mình, sớm biết vậy đã không nghe lời ông nội, không để Như Lực ra ngoài thì đã không có chuyện gì rồi.
Vương Như Lực à Vương Như Lực, mày bản tính khó đổi, tự chôn chính mình còn muốn lôi cả nhà họ Vương cùng chôn theo! Cảm xúc trong lòng Vương Như Long ngổn ngang trăm mối.
“Hiện giờ nói cái này còn có tác dụng gì nữa?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy liền lớn giọng quát.
“Bố nếu giờ đến xin lỗi cậu Long có lẽ vẫn còn kịp!”
Vương Dương lúc này đã không thể bình tĩnh được nữa vì vậy mở miệng nói.
“Mẹ kiếp, nhà họ Vương tôi phải đi xin lỗi tên vô dụng kia sao, không có chuyện đó đâu. Nhà họ Cố cùng lắm chỉ là gia tộc hạng ba, Long Thiên Tiếu là người của gia tộc hạng ba như nhà họ Cố cũng muốn Vương Mộng Sinh tôi đi xin lỗi cậu ta à, nằm mơ đi!”
Vương Mộng Sinh nghe thấy lời này của Vương Dương lập tức hét lên.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”
Vẻ mặt Vương Dương vẫn sầu thảm như cũ rồi nói. Ông ta sống hơn nửa đời người vẫn chưa từng thấy có ai dám bao vây nhà họ Vương như bây giờ.
“Gọi điện thoại đến nhà họ Lăng và nhà Thượng Quan cho tôi!”
Lúc này, Vương Mộng Sinh lại nói. Quản gia nghe vậy lại cầm một chiếc điện thoại qua rồi kết nối cuộc gọi.
“Ông chủ, điện thoại đã kết nối xong rồi”.
Quản gia lại nói, nói xong liền đưa điện thoại cho Vương Mộng Sinh.
“Chào ông Lăng!”
Sau khi kết nối điện thoại, Vương Mộng Sinh liền chào hỏi.
“Ông Vương tìm tôi có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói.
“Ông Lăng, nhà họ Vương tôi lúc này gặp phải chút chuyện khó khăn, chỉ có ông anh ra tay mới có thể cứu được nhà họ Vương đang trong tình thế nước sôi lửa bỏng này thôi!”
Vương Mộng Sinh lại nói.
“Ông nói gì vậy?”
Đầu dây điện thoại bên kia, truyền đến giọng nói ngỡ ngàng.
“Tôi nói nhà họ Vương chúng tôi bây giờ cần ông Lăng giúp đỡ”.
Vương Mộng Sinh lại vô cùng kiên nhẫn nói, hết cách thì hiện tại chỉ có thể cầu cứu người khác, chỉ có thể ăn nói khép lép như vậy.
“Ông nói cái gì? Hả? Chuyện gì vậy? Alo, alo, alo? Tôi không nghe thấy gì, mẹ kiếp tín hiệu kém quá, tút tút tút!”
Ở đầu dây bên kia, vẫn truyền đến giọng nói như lúc đầu.
“Ông Lăng, tôi nói là”.
Vương Mộng sinh còn muốn nói gì đó, nhưng đầu dây bên kia đã truyền đến âm thanh tút tút tút, tín hiệu điện thoại bị cắt đứt.
Lúc này Vương Mộng Sinh cảm nhận được sự sỉ nhục sâu sắc, không muốn giúp thì cứ nói thẳng, còn bày đặt tín hiệu không tốt, bây giờ là thời đại nào rồi, còn có chuyện tín hiệu kém sao?
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh nắm lấy ống tai nghe, trong lòng càng thêm giận dữ liền ném điện thoại xuống đất, điện thoại lại vỡ nát vụn.
“Cái kia, ông chủ cũng kết nối với nhà Thượng Quan xong rồi, ông có muốn nghe máy không?”
Quản gia nhìn thấy tình huống này, có chút sợ hãi nói với Vương Mộng Sinh.
“Nghe, sao lại không?”
Vương Mộng Sinh cố gắng bình ổn lại tinh thần, sau đó nói với quản gia, sau một hồi ông ta lại cầm điện thoại lên.
“Ông Thượng Quan, dạo gần đây thế nào rồi?”
Tuy giờ phút này, tâm tình của ông ta có chút suy sụp nhưng Vương Mộng Sinh vẫn cố tỏ ra bình thản.
“Ông anh có chuyện gì sao?”
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến một giọng nói.
“Chắc hẳn chuyện nhà họ Vương chúng tôi ông Thượng Quan cũng đã nghe nói rồi, tôi muốn”.
“Chờ một chút”.
Vương Mộng Sinh muốn nói gì đó nhưng lại bị đối phương ngắt lời.
“Ông Thượng Quan có chuyện gì sao?”
Vương Mộng Sinh lại hỏi.
“Buổi sáng tôi ăn uống linh tinh nên bị tiêu chảy, tôi vào nhà vệ sinh một lát rồi tôi gọi lại cho ông sau”.
Nói xong, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói có chút khổ sở, chỉ có điều giọng nói này nghe cũng quá giả trân rồi!
Nói xong câu đó, đối phương liền cúp điện thoại.
“Bụp!”
Vương Mộng Sinh lại ném điện thoại xuống đất, điện thoại trong nháy mắt lại vỡ nát vụn.
“Lũ tráo trở, đúng là lũ tráo trở, một đám tiểu nhân vô sỉ”.
Vương Mộng Sinh lại lớn tiếng mắng, nghe thấy những lời này, Vương Dương và Vương Như Long lại càng thêm hoảng hốt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ở thành phố Lâm Giang bỗng chốc ai cũng thành người xa lạ với họ.
“Bố, bây giờ phải làm sao đây?”
Vương Dương lại hỏi.
“Làm sao đây, làm sao đây, anh chỉ biết hỏi làm sao thôi à? Trừ bỏ hỏi phải làm sao anh còn không biết làm gì à, vô dụng!”
Vương Mộng Sinh tức giận đến thở không ra hơi, Vương Dương nghe vậy lại xấu hổ cúi thấp đầu.
“Thật sự không được thì chỉ có thể sử dụng một cách cuối cùng thôi”.
Vương Mộng