“Vớ vẩn, chỉ dựa vào Bắc Thành và Đông Thành của các cậu mà cũng đòi chiếm được nhà họ Vương tôi sao?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy lại lớn tiếng quát. Bây giờ ông ta cũng xem như đã hiểu rồi, cũng không biết từ lúc nào Đông Thành và Bắc Thành đã cá mè một lưới, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Lúc này, Vương Mộng Sinh đã bắt đầu có chút do dự, Long Thiên Tiếu này rốt cuộc là ai? Đông Thành và Bắc Thành cấu kết với nhau có liên quan gì đến Long Thiên Tiếu hay không?
“Ông cụ Vương, sợ là ông nghĩ quá nhiều rồi. Chỉ dựa vào chúng tôi thì đương nhiên là không chiếm được nhà họ Vương nhưng dựa vào thủ đoạn phi thường của anh Long, có lẽ không chỉ có mình chúng tôi ra tay với nhà họ Vương của ông đâu! Ông cụ Vương hỏi tôi đang làm chó săn cho ai phải không, bây giờ tôi có thể nói cho ông biết, tôi chỉ là một trong những con chó săn của anh Long thôi”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, bày ra vẻ mặt giễu cợt nói. Nếu Long Thiên Tiếu thật sự có thể trực tiếp lấy được nhà họ Vương, thì lợi ích mà bọn họ có được sẽ vô cùng to lớn.
Trong cuộc tranh chấp với Lôi Hổ, hắn ta đã mất đi một phần lớn quyền cai quản Phường 13 Bắc Thành, nhưng nếu so sánh lợi ích với nhà họ Vương trước mặt thì những lợi ích đó chẳng đáng là gì.
“Phương Thắng Thiên, cậu tưởng rằng nhà họ Vương chúng tôi không điều tra được gì sao? Tên Long Thiên Tiếu kia chỉ là một thằng ở rể vô dụng nhà họ Cố, cậu ta dựa vào đâu để ra lệnh cho mấy người?”
Vương Mộng Sinh nghe xong, cảm thấy vô cùng khó hiểu liền nói. Câu nói này vừa có ý khách sáo, lại có ý muốn châm ngòi li gián.
Chỉ là câu nói có ý tứ rõ ràng như vậy, Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên làm sao có thể không hiểu được?
“Ông Vương, ông nói như vậy thì ông quá ngây thơ rồi. Ông mặc kệ anh ấy dựa vào đâu đi! Anh Long đã nói, trước trưa mai ông phải treo cổ chết ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang. Người của tôi đã chuẩn bị xong cáng cho ông rồi, ông chỉ cần tự chuẩn bị ba thước lụa trắng treo cổ mình lên đó là có thể đi về cõi Tây phương cực lạc”.
Lôi Hổ thô bạo nói.
“Ông cụ Vương, tôi vẫn nên khuyên ông một câu kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, nếu ông thành thật xin lỗi anh Long, nói không chừng còn có thể giữ lại một mạng cho cháu trai ông, cũng giữ lại một mạng cho ông đấy. Như ông bây giờ thật là đang tự rước khổ vào thân”.
Phương Thắng Thiên có lòng tốt khuyên nhủ.
“Tôi phải làm gì không đến lượt các cậu dạy dỗ. Mặc kệ các cậu ba hoa chích chòe cái gì, tên vô dụng kia chẳng qua chỉ là một con rối trên sân khấu để các cậu muốn làm gì thì làm thôi. Còn về kẻ đầu sỏ đứng sau các cậu, tôi sớm muộn gì cũng bắt được hắn ta”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy vô cùng khinh thường nói.
“Nghĩ thế đi nếu điều ấy làm ông vui”.
Lôi Hổ nghe xong nhún nhún vai, vẻ mặt sao cũng được. Ông già này đúng là lẩm cẩm rồi, càng được sống lại càng muốn chết.
“Những điều cần nói tôi cũng đã nói xong, chúng tôi ở đây chỉ cần anh Long ra lệnh một tiếng, chúng tôi sẽ ra tay với nhà họ Vương các ông. Thời gian còn lại, ông cụ Vương muốn dùng thủ đoạn gì thì dùng thủ đoạn đó chúng tôi luôn nghênh đón”.
Phương Thắng Thiên cũng cười cười nói.
“Được lắm, nếu các cậu cứ một mực không chịu giác ngộ thế này thì tôi sẽ cho các cậu phải trả giá đắt. Các cậu đợi đấy cho tôi”.
Vương Mộng Sinh nghe xong, phất tay áo một cái, dẫn theo một đám người rời đi.
“Người đâu, gọi điện thoại cho phía Tây Thành”.
Sau khi trở về biệt thự xa hoa, Vương Mộng Sinh vội vàng nói. Người bên cạnh ông ta lúc này đi đến lấy điện thoại gọi cho phía Tây Thành.
“Ông Vương, không biết ông gọi tôi có chuyện gì không?”
Đầu dây phía bên kia truyền đến một giọng nói hơi khàn khàn, giọng nói này dễ khiến cho người nghe có một cảm giác không mấy thoải mái.
“Phong Cẩu, bây giờ có một vụ làm ăn, cậu có dám làm không?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, hỏi.
“Vụ làm ăn gì vậy?”
Phong Cẩu nghe vậy liền hỏi.