“Long Long Thiên Tiếu? Cùng tên với người con rể vô dụng nhà họ Cố sao!”
Tiểu Vương vừa nghe vậy, có chút khó khăn cất lời nhưng lúc này Long Thiên Tiếu đã đi xa rồi.
“Có lẽ chỉ là trùng tên thôi, dù sao anh ta cũng không thắng được 1 ngàn tệ đâu, haha!”
“Đương nhiên rồi, còn có người ngốc đến nỗi đi tin lời một tên vô dụng, cho rằng ông cụ Vương thật sự sẽ treo cổ ở quảng trường trung tâm thành phố sao”.
“Haha, mặc kệ anh ta, anh ta đem tiền tới cho cậu, cậu đáng lẽ nên vui mừng mới đúng? Một trăm tệ cũng là tiền mà”.
“Haha, thật có lý”.
Bạn bè cùng bàn với Tiểu Vương cũng hào hứng tranh luận, nói xong ăn uống linh đình, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ăn xong bữa trưa, Long Thiên Tiếu đưa Cố Tuyết Cầm đến tập đoàn Cố Thị làm việc, còn anh thì đến tập đoàn Long Đằng.
Chiều nay ở thành phố Lâm Giang, tựa hồ rất yên bình nhưng thực chất sóng ngầm đang cuộn lên từng đợt.
Bên ngoài khuôn viên nhà họ Vương, nơi có khu biệt thự sang trọng, có tới hơn trăm chiếc xe sang trọng đủ loại đỗ gần đó, lúc này là 3 giờ 10 phút chiều, vỗn dĩ buổi chiều rất yên tĩnh nhưng giờ đây lại vô cùng náo nhiệt.
Một chiếc xe sang trọng đỗ lại, bàn chân đi giày da bóng loáng duỗi ra đặt xuống đất, chủ nhân của nó là một người đàn ông mặc đồ tây rất phong độ.
Hắn ta vừa bước xuống xe, lập tức có vô số đàn em xuất hiện tháp tùng.
“Đại ca, đây chính là khuôn viên nhà họ Vương, cả nhà họ hiện giờ đều ở bên trong”.
Một đàn em bước lên báo cáo.
“Tốt lắm, bố trí một chút, xung quanh đây tất cả đều phải sắp xếp người”.
Phương Thắng Thiên gật đầu, bộ dạng hài lòng nói.
Cũng đúng lúc này, một chiếc xe sang trọng khác đi tới, bước xuống từ ghế sau là một người to lớn, người mới đến không phải Lôi Hổ thì còn có thể là ai?
“Phương Thắng Thiên, anh đến đây làm gì?”
Lôi Hổ vừa nhìn thấy Phương Thắng Thiên liền hỏi.
“Mục đích giống anh thôi”.
Phương Thắng Thiên đáp.
“Mục đích giống nhau cái khỉ gì, anh không thể làm mấy việc mới mẻ hơn được à, tại sao lúc nào tôi làm cái gì là anh lại theo đuôi làm cái nấy vậy?”
Lôi Hổ rất không vừa lòng hỏi.
“Tôi làm việc của tôi, anh làm việc của anh, tôi đâu có gây trở ngại gì cho anh”.
Phương Thắng Thiên ngoài mặt không quan tâm liền lại.
“Vậy được, phía đông của bọn tôi, bên anh bao vây phía tây, khuôn viên nhà Vương cũng thật rộng lớn, đúng là người có tiền có khác. Đáng tiếc, sau trưa mai mọi thứ đều sẽ tiêu tan”.
Lôi Hổ vô cùng cảm khái nói. Nhìn biệt phủ rộng lớn được trang trí hào hoa trước mắt, trong lòng Lôi Hổ tràn đầy sự cảm khái.
Nhà Vương này động vào ai không động, lại đi chọc tới Long Thiên Tiếu khác nào tự tìm đường chết?
“Chúng ta qua phía tây”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy không đáp lại Lôi Hổ, chỉ nói với đàn em mình.
“Rõ, thưa đại ca”.
Đàn em bên cạnh Phương Thắng Thiên đáp, vô cùng nghe lời liền lập tức đi theo phân phó.
“Đại ca, tại sao phải nhường Lôi Hổ?”
Sau khi rời khỏi chỗ Lôi Hổ, tên đàn em đi bên cạnh Phương Thắng Thiên liền hỏi.
“Mấy chuyện này, có gì đáng để tranh giành? Họ Vương sụp đổ rồi chúng ta nhất định sẽ được chia phần, bây giờ cái quan trọng cần bảo vệ chính là phần lợi ích được chia tới tay”.
Phương Thắng Thiên vừa đi vừa giải thích.
“Đại ca nói rất đúng, vẫn là có đại ca suy nghĩ sâu xa”.
Đàn em Phương Thắng Thiên nịnh hót nói.
“Anh, chúng ta đến trước mà sao lại phải sang phía tây?”
Lúc này, Phương Cận đi tới, băn khoăn hỏi.
“Không cần thiết phải tranh giành đông hay tây, chúng ta đến đây mục đích là vì tiền. Vậy cứ qua phía tây cũng chẳng khác gì mấy”.
Phương Thắng Thiên tiếp tục nói, trong lòng hắn ta hiểu rõ, Bắc Thành với Đông Thành, từ trước đến nay mặc dù không xảy ra đại chiến nhưng rốt cuộc vẫn là đối thủ cạnh tranh một sống một còn.
“Anh!”
Phương Cận lại nói.
“Được rồi, chú đi làm việc đi, bảo Vương Mộng Sinh đến đây gặp anh”.
Phương Thắng Thiên lãnh đạm ra lệnh.
“Vâng”, Phương Cận vâng lời, lập tức đi thực hiện nhiệm vụ.
Trong biệt thự xa hoa nhà họ Vương.
“Ông cụ Vương, ông cụ Vương không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi”.
Quản gia chạy vào, vô cùng hoảng sợ.
“Chuyện gì? Hoảng sợ như vậy làm gì?"
Vương Mộng Sinh thấy vậy liền hỏi.
“Ông cụ Vương, bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ đều nói là người của Bắc Thành, người cầm đầu họ là Phương Thắng Thiên nói muốn gặp ông. Bọn họ bây giờ đã bao vây xung quanh biệt thự này rồi”.
Quản gia sợ hãi nói.
“Phương Thắng Thiên đáng chết, chỉ dựa vào Bắc Thành cũng dám bao vây biệt thự của nhà họ Vương tôi”.
Ông cụ Vương nghe xong liền nổi cơn thịnh nộ.
“Bố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao bên ngoài lại nhiều người như vậy?”
Vương Dương cũng vừa đến, hơn nữa những người vừa đến không chỉ có mình Vương Dương, còn có những người khác nữa, nhà họ Vương ở thành phố Lâm Giang vô cùng lớn, nhân khẩu cùng đến hàng trăm hàng nghìn người nhưng không phải tất cả đều sống trong khuôn viên nhà họ Vương.
Nhưng những người sống trong khu biệt thự trước giờ cũng không ít, hơn nữa đều là những người giữ trọng trách quan trọng ở nhà họ Vương.
“Hoảng cái gì cùng tôi ra xem thử, tôi cũng muốn xem Phương Thắng Thiên muốn làm cái gì?”
Vương Mộng Sinh quát lớn. Nói xong liền đi trước dẫn đầu, đằng sau ông ta còn có một đám người nhà Vương.
Tại cửa tây của biệt thự, đàn em của Phương Thắng Thiên đang cung kính châm cho hắn ta một điếu xì gà, hắn ta hít một hơi cảm giác vô cùng hưởng thụ.
Hắn ta không có sở thích nào khác ngoài sở thích hút xì gà, xì gà càng đắt tiền càng cho hắn cảm giác ưu việt.
“Phương Thắng Thiên, lâu ngày không gặp, không ngờ cậu lại đi làm chó săn cho người khác”.
Vương Mộng Sinh dẫn theo đám người, chậm rãi bước đến. Đương nhiên Phương Thắng Thiên cũng không kém cạnh. Dù sao cũng đã dẫn theo người tới thì ít nhiều cũng phải dẫn tới hơn ngàn người, hoàn toàn có thể vây kín biệt thự nhà họ Vương lại.
“Thành phố Lâm Giang ai mà không biết nguyên tắc làm việc của Phương Thắng Thiên tôi, ai trả nhiều tiền hơn, tôi sẽ làm chó săn cho người đó”.
Lời này của ông cụ Vương hoàn toàn không tác động gì đến Phương Thắng Thiên được, chỉ có không biết xấu hổ mới tồn tại được ở trong xã hội này, còn việc làm chó săn hay không làm chó săn cũng chẳng có gì to tát.
“Có phải nếu như tôi trả cho cậu nhiều tiền hơn, cậu cũng sẽ tình nguyện làm chó săn cho tôi không?”
Vương Mộng Sinh hỏi ngược lại.
“Dĩ nhiên rồi. Nếu như ông Vương đưa cho tôi 80% gia sản nhà họ Vương, tôi lập tức trở thành chó săn cho nhà họ Vương ông”.
Phương Thắng Thiên cười nhạo đáp.
“Cậu mơ mộng hão huyền, chỉ dựa vào cậu mà dám đòi độc chiếm nhà họ Vương tôi sao?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy chỉ thẳng vào Phương Thăng Thiên và nói.
“Có thêm tôi thì sao? Lão già, ông không nể mặt mũi Lôi Hổ tôi à, người bên tôi kêu ông ra cửa đông, ông lại chạy sang cửa tây như vậy là có ý gì? Không coi mặt mũi Lôi Hổ tôi ra gì nữa hả?”
Lôi Hổ đằng sau dẫn theo người tới, có chút phẫn nộ nói.
“Lôi Hổ, người Đông Thành các cậu đến góp vui sao?”
Nhìn thấy Lôi Hổ, mí mắt Vương Mộng Sinh giật giật.
“Nhà họ Vương các người sắp lụi tàn rồi, Đông Thành chỗ tôi cũng muốn được chia phần”.
Lôi Hổ nhìn quanh biệt thự sang trọng một lượt, vô cùng hào hứng đáp. Thật là một nơi tráng lệ, đáng tiếc ngày mai phải thay tên đổi chủ rồi.
Còn nhà họ Vương rồi cũng sẽ trở thành lịch sử thôi.