“Anh nói với Phương Thắng Thiên, lát nữa chúng ta sẽ đến gặp Vương Như Lực”.
Long Thiên Tiếu dừng lại một chút, sau đó mới mở miệng nói.
“Được, tôi lập tức đi sắp xếp”.
Lôi Hổ vô cùng cung kính đáp.
Long Thiên Tiếu nhíu mày, nghĩ ngợi một lúc.
“Cố Thiếu Duy và Vương Mỹ tạm thời đừng ném ra ngoài, đưa bọn họ đến chỗ Phương Thắng Thiên, tôi muốn bọn họ thấy chỗ vựa vững chắc mà bọn họ luôn miệng nhắc đến chết như thế nào”.
Long Thiên Tiếu sau một hồi trầm ngâm liền đưa ra quyết định. Không phải do Long Thiên Tiếu tùy tiện thay đổi, nếu hiện giờ không thể khiến Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy biến mất, vậy chỉ có thể ra sức khiến bọn họ hoảng loạn để bọn họ về sau không dám làm ra những hành động thiếu suy nghĩ nữa. Trong lòng Long Thiên Tiếu thầm nghĩ như vậy.
“Được, để tôi sai người đưa bọn họ cùng đi. Sau khi chặt đứt ngón tay họ, tôi bảo người băng bó lại, tôi sợ hai người họ mất máu nhiều mà chết mất”.
Lôi Hổ suy nghĩ rất chu đáo và nói.
“Vậy anh đi làm đi”.
Long Thiên Tiếu cho Lôi Hổ lui xuống, sau đó lấy điện thoại ra xem giờ, bây giờ đã hơn mười một giờ.
“Anh định làm gì vậy? Nhà họ Vương dù sao cũng là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang”.
Cố Tuyết Cầm nhìn thấy hết thảy, có chút băn khoăn nói. Nhà họ Vương không giống với nhà họ Tôn hay nhà họ Quách. Họ Vương này là một trong ba gia tộc lớn nhất ở thành phố Lâm Giang, không nói đến thực lực hùng hậu, mà nghe nói nhà họ còn có quan hệ với gia tộc lớn ở Đế Đô.
“Lão già nhà họ Vương kia muốn anh quỳ trước quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang, còn muốn anh tự dẫn vợ mình đến trước mặt Vương Như Lực”.
Khóe miệng Long Thiên Tiếu lạnh lùng nhếch lên, Long Thiên Tiếu anh sống trên đời hai mươi ba mươi năm, đây là lần đầu tiên anh thấy có người dám đưa ra yêu cầu quá đáng đến vậy.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ cắn chặt môi.
“Anh bảo lão già đó tự mình mang ba thước lụa trắng, đích thân treo cổ tại quảng trường trung tâm thành phố. Vương Như Lực đã làm ra những chuyện như vậy mà nhà họ Vương còn muốn bao che, tất cả bọn chúng đều đáng chết”.
Thấy Cố Tuyết Cầm không đáp lời, Long Thiên Tiếu lại lạnh lùng nói.
Trước kia, Cố Tuyết Cầm có lẽ sẽ nghi ngờ lời nói của Long Thiên Tiếu, nhưng giờ đây cô lại trở nên trầm mặc. Nhà họ Vương tuy lớn nhưng Long Thiên Tiếu nhìn vậy cũng không hề tầm thường.
Trong giọng điệu của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm nghe ra sự kiến quyết của anh.
“Nhà họ Vương có gốc rễ lâu đời ở đây, thật sự có thể sao?”
Cố Tuyết Cầm thở dài hỏi.
“Em đợi rồi sẽ biết”.
Long Thiên Tiếu chỉ cười cười nói.
“Anh Long, tôi đã thông báo với bên Phương Thắng Thiên rồi. Vương Như Lực giờ đang ở Phương Thiên Đại Hạ của Bắc Thành”.
Đúng lúc này, Lôi Hổ bước đến, nói với Long Thiên Tiếu.
“Tốt lắm. Chúng ta bây giờ liền qua đó”.
Long Thiên Tiếu gật đầu.
“Vâng, người của tôi đã dẫn theo hai người bọn họ cùng qua đó rồi, tôi sẽ đi cùng với anh Long”.
Lôi Hổ nói.
“Được”.
Long Thiên Tiếu thuận miệng trả lời, liền khởi động xe đi về hướng Bắc Thành.
Nhà họ Vương, bên trong biệt thự hào nhoáng.
Lúc này đã là giữa trưa, bởi vì tuổi tác đã cao, Vương Mộng Sinh giờ đang ngủ gà ngủ gật trên ghế.
Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên, đánh thức ông ta.
“Là ai gọi điện đến vậy?”
Vương Mộng Sinh lớn tiếng hỏi.
“Ông Vương, là điện thoại của Phương Thắng Thiên gọi đến”.
Quản gia trực tiếp mang điện thoại qua rồi nói với Vương Mộng Sinh. Ông ta nghe vậy liền nhận điện thoại.
“Thế nào, Phương Thắng Thiên, có phải cậu nghĩ thông suốt rồi không?”
Sau khi nhận điện thoại, Vương Mộng Sinh lạnh lùng hỏi.
“Ông Vương, tôi e rằng ông vẫn chưa tỉnh ngủ”.
Phương Thắng Thiên có vài phần chế giễu nói. Xem ra, Vương Mộng Sinh có điều không biết về Long Thiên Tiếu, thậm chí còn không biết Long Thiên Tiếu hiện giờ đã nắm trong tay cả hai thế lực của Bắc Thành và Đông Thành.
Nếu như Vương Mộng Sinh biết được điều này, sợ rằng ông ta không dám đưa ra yêu cầu bảo Long Thiên Tiếu dẫn vợ đưa đến tận giường cháu nội ông ta.
“Vậy cậu gọi điện cho tôi làm gì? Bắc Thành các cậu làm ra chuyện như vậy, đã chuẩn bị tốt tinh thần đón nhận cơn thịnh nộ của nhà họ Vương chúng tôi chưa?”
Vương Mộng Sinh vừa nghe thấy vậy, lập tức lửa giận đùng đùng phát tác.
Không thể phủ nhận, Phương Thắng Thiên có phần từng trải, nhưng trước mặt ông ta, hắn ta cùng lắm cũng chỉ là hậu bối thôi.
“Anh Long nói rồi, bảo ông tự mình chuẩn bị ba thước lụa trắng, ngày mai tự treo cổ trước quảng trường trung tâm thành phố”.
Phương Thắng Thiên một mặt chế giễu nói, hắn ta không biết Long Thiên Tiếu sẽ dùng thủ đoạn gì khiến Vương Mộng Sinh treo cổ chết ở quảng trường đây.
Vương Mộng Sinh mỏi mắt chờ đợi, chẳng rõ vì sao ông ta lại có chút mong chờ, ông ta muốn xem thử cậu Long thần bí này rốt cuộc có lai lịch thâm sâu thế nào.
“Được lắm. Nếu đã như vậy, chúng ta cùng đợi đi. Xem ngày mai người treo cổ ở quảng trường sẽ là ai đây? Tôi đã báo tin ra ngoài rồi, trước ngày mai mọi người trong toàn thành phố sẽ biết tin này. Ngày mai, toàn bộ ánh mắt của mọi người đều sẽ đổ dồn về quảng trường thành phố”.
Vương Mộng Sinh cười nhạo, không chút sợ hãi nói.
“Vậy chúc ông mạnh khỏe, tôi chỉ thay anh Long truyền đạt lại thôi”.
Phương Thắng Thiên cũng không hề tức giận, chỉ cười cười, nói xong liền lập tức cúp máy.
“Hừ, hoang đường, chỉ một khu Bắc Thành lại dám đối đầu với nhà họ Vương sao?”
Sau khi gác máy, Vương Mộng Sinh hừ lạnh một tiếng.
“Người đâu, gây áp lực với nhà họ Cố. Bảo họ hoặc là làm theo lời tôi nói hoặc là mọi hoạt động kinh doanh của họ đều sẽ chịu ảnh hưởng, đồng thời, nhà họ Cố cũng đừng mong sống yên ổn ở thành phố Lâm Giang”.
Vương Mộng Sinh sau một hồi trầm tư, nói với quản gia.
“Tôi hiểu rõ, ông Vương, tôi sẽ cho người đi cảnh cáo họ”.
Quản gia nhận lệnh vô cùng cung kính đáp lại, nói xong liền đi ra ngoài.
Thành phố Lâm Giang, tòa Phương Thiên Đại Hạ.
Phương Thắng Thiên đứng ngay đầu tiên, đằng sau hắn ta tựa hồ toàn bộ người cấp cao ở Bắc Thành đều có mặt.
Khung cảnh mọi người nghiêm trang chờ đợi giống như đang chuẩn bị nghênh đón ai đó.
Không lâu sau, một chiếc Audi A6 tiến vào, đằng sau còn có vài chiếc xe sang trọng khác.
Phương Thắng Thiên thấy vậy, lập tức bước xuống, tự tay mở cửa xe Audi, một số người không biết chuyện nhìn thấy đều vô cùng kinh ngạc. Rốt cuộc là người như nào, lại khiến cho Phương Thắng Thiên phải đích thân mở cửa xe giúp.
“Anh Long, cô Cố!”
Phương Thắng Thiên vô cùng cung kính chào.
“Ừm”.
Long Thiên Tiếu đáp. Cố Tuyết Cầm khẽ gật đầu, coi như chào hỏi.
Đi cùng với Long Thiên Tiếu, cô luôn gặp phải tình huống được đón chào từ xa như vậy, Long Thiên Tiếu dường như đã quen với việc này nhưng với Cố Tuyết Cầm vẫn luôn có cảm giác khó thích ứng.
Điều này có khả năng liên quan đến tính cách.
“Vương Như Lực đâu?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi nhốt cậu ta trong phòng giam ở tầng một rồi”.
Phương Thắng Thiên trả lời.
“Đưa bọn họ qua đây”.
Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ đang đứng đằng sau, lúc này, đàn em của Lôi Hổ liền áp giải Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đến.
Bởi vì bị chặt mất ngón tay, sắc mặt Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy đều trắng bệch cả ra, nếu không phải đã được cầm máu, sợ rằng hai người họ sớm đã mất máu mà chết rồi.
“Có biết vì sao tôi đưa hai người tới đây không?”
Long Thiên Tiếu nhìn về phía Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy và hỏi.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của truyenazzmoi.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website truyenazzmoi.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !