“Ông nội, chuyện này không hề đơn giản như bề ngoài. Cháu thấy chúng ta vẫn nên làm việc thận trọng thì hơn”.
Vương Như Long lại khuyên nhủ.
“Hừ, cháu cứ nhát gan sợ hãi có thể làm được việc gì lớn? Còn nói thêm câu nữa thì đừng trách ông không nói đạo lý. Chuyện mấy người không dám làm thì để ông già này làm, cho tôi số điện thoại của Phương Thắng Thiên. Còn nữa đánh tiếng trong cả hai giới hắc bạch ở thành phố Lâm Giang rằng Vương Mộng Sinh tôi muốn Phương Thắng Thiên và Long Thiên Tiếu quỳ gối trước quảng trường thành phố cầu xin tha thứ, đồng thời Long Thiên Tiếu phải tự dẫn vợ mình đưa đến tận giường cháu trai tôi”.
Vương Mộng Sinh hừ lạnh một tiếng rồi nói. Lúc này một người bộ dạng giống quản gia đi đến, trong tay cầm theo điện thoại, hai tay dâng lên cho Vương Mộng Sinh.
“Ai vậy?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lạnh như băng.
“Phương Thắng Thiên, cậu cũng to gan quá nhỉ, cậu rốt cuộc làm chó săn cho ai mà ngay cả người nhà họ Vương tôi cũng dám động vào?”
Vương Mộng Sinh quả quyết nói.
“Thì ra là ông già nhà họ Vương, ông Vương đã lớn tuổi rồi mà tính tình vẫn nóng nảy như vậy”.
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói lãnh đạm của Phương Thắng Thiên.
“Cậu bớt nói hươu nói vượn đi, thả cháu tôi ra, đồng thời cậu và Long Thiên Tiếu đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống nhận lỗi. Nói với tên Long Thiên Tiếu kia, cháu tôi ngắm trúng vợ cậu ta là phúc của cậu ta, chỉ cần cậu ta tự mình dẫn vợ đến tận giường cháu trai tôi, tôi sẽ tha cho cậu ta một mạng”.
Vương Mộng Sinh vô cùng ngang ngược nói.
“Ông già Vương, không phải ông vẫn chưa tỉnh ngủ đấy chứ. Thành phố Lâm Giang bây giờ không giống với thành phố Lâm Giang mấy chục năm trước. Bây giờ là xã hội pháp quyền, tất cả mọi người đều là người văn minh, ông nói như vậy không phù hợp chút nào. Đương nhiên, lời của ông tôi cũng có thể truyền đạt đến anh Long”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy, chỉ lạnh nhạt đáp.
“Tôi cho hai người thời gian hai ngày, nếu sau hai ngày, các người vẫn không thả cháu tôi ra, không quỳ ở quảng trường trung tâm thành phố Lâm Giang thì Bắc Thành sẽ không còn họ Phương nữa. Hơn nữa, thành phố Lâm Giang cũng không còn người tên Long Thiên Tiếu”.
Vương Mộng Sinh lại nói.
“Ông Vương sống hơn nửa đời người vẫn không biết chữ “chết” viết thế nào nhỉ. Thắng Thiên tôi khuyên ông một câu, người giỏi có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn. Không phải người nào nhà họ Vương các ông cũng có thể trêu chọc được đâu. Nếu ông đã gọi điện thoại đến đây rồi thì tôi sẽ chuyển lời đến anh Long, cháu trai ông tuy vẫn sống nhưng trong mắt anh Long cậu ta cũng chẳng khác người chết là mấy, nhưng anh Long cho rằng trong chuyện này nhà họ Vương chỉ chết một người là không đủ, bảo mấy người ngồi chờ chết đi”.
Phương Thắng Thiên nói xong lời này liền cúp điện thoại.
“Được, hay, hay lắm!”
Vương Mộng Sinh nghe vậy lại phát hiện Phương Thắng Thiên đã cúp điện thoại, sau khi ông ta nói xong mấy chữ kia liền ném mạnh điện thoại di động xuống đất.
“Ông nội”.
Vương Như Long nhẹ hô lên.
“Một Bắc Thành nhỏ nhoi đã muốn lên mặt dạy đời, mấy năm này các người kinh doanh công việc làm ăn nhà họ Vương kiểu gì vậy?”
Vương Mộng Sinh lại quát lớn.
“Tôi không muốn nghe thêm nửa lời nào nữa, theo lời tôi nói mà làm!”
Vương Dương như muốn nói gì đó nhưng lại bị Vương Mộng Sinh chặn miệng, Vương Mộng Sinh nói xong câu này liền khoát tay áo sau đó rời đi.
Long Thiên Tiếu lái xe dừng trước cửa một tiệm thuốc Đông y, tự mình bước xuống xe, sau khi chọn lựa một hồi anh rốt cuộc cũng mua được những loại thuốc Đông y mình cần.
Mới từ trong tiệm thuốc đi ra ngoài, điện thoại của anh đã vang lên.
Sau khi anh lấy điện thoại ra xem tên hiển thị trên đó là Lôi Hổ gọi tới.
“Có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu nhận điện thoại rồi hỏi.
“Anh Long, Cố Thiếu Duy đã ở trong tay tôi, nên xử lý cậu ta thế nào?”
Ở đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Lôi Hổ.
“Trước mắt cứ nhốt lại đã sau đó nghe theo sự sắp xếp của tôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại thản nhiên nói.
“Tôi hiểu rồi, tạm thời tôi sẽ nhốt cậu ta trong võ quán, tôi sẽ bảo các anh em chăm sóc thật tốt tên tiểu nhân đê tiện bán chị cầu vinh này. Anh Long bên Phương Thắng Thiên nói ông già nhà họ Vương rất không biết điều!”
Lôi Hổ lên tiếng lại nói.
“Không biết điều thế nào?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cụ thể thế nào anh tự mình hỏi anh ta đi, tôi vốn cũng muốn cảnh cáo nhà họ Vương đó một phen nhưng nghĩ rồi lại thôi, đợi đến thời điểm tất yếu, Đông Thành nhất định sẽ tặng cho nhà họ Vương một bất ngờ lớn”.
Lô Hổ nghe thấy vậy thừa nước đục thả câu nói.
“Để tôi tìm anh ta”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Được, vậy tôi cúp máy trước đây”, Lôi Hổ nói.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng cúp điện thoại, sau đó gọi cho Phương Thắng Thiên.
“Bên nhà họ Vương có phản ứng gì sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh Long, ông già nhà họ Vương yêu cầu chúng ta trong vòng hai ngày phải thả Vương Như Lực ra, còn muốn tôi và anh quỳ trước quảng trường trung tâm thành phố xin lỗi nhà họ Vương, còn muốn anh”.
Phương Thắng Thiên lạnh lùng nói, vốn muốn truyền đạt nguyên vẹn câu kia, nhưng nói đến cuối cùng vẫn không thể nào thốt ra được lời nói khó nghe đó.
“Còn muốn tôi thế nào?”
Long Thiên Tiếu lạnh lùng nói.
“Còn muốn anh tự mình dẫn cô Cố đến giường Vương Như Lực”.
Phương Thắng Thiên vẫn nói ra, những lời khó nghe như vậy, đàn ông nào nghe được đều sẽ nổi trận lôi đình thôi!
“Được lắm, anh cũng giúp tôi chuyển lời đến ông ta, trong vòng hai ngày bảo ông ta dẫn theo con cháu đến quảng trường trung tâm thành phố quỳ xuống xin lỗi tôi. Bảo ông ta tự mình mang theo ba thước lụa trắng, tôi phải tận mắt nhìn thấy ông ta treo cổ chết trước quảng trường trung tâm thành phố”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh, ngữ khí lạnh như băng nói.
“Anh Long, lai lịch của nhà họ Vương cũng không hề đơn giản, nghe nói bọn họ có quan hệ với gia tộc lớn ở Đế Đô”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy trong lòng cũng có chút thảng thốt, không thể ngờ được Long Thiên Tiếu lại cương quyết như vậy, vậy mà còn muốn bức chết Vương Mộng Sinh.
Nếu như anh ấy có thể bức chết Vương Mộng Sinh thì Long Thiên Tiếu này quả thực rất kinh khủng. Để làm được vậy cần phải có thân phận và bối cảnh khủng cỡ nào, mới có thể ép một nhân vật tung hoành ở thành phố Lâm Giang mấy thập kỉ phải thắt cổ tự tử đây.
“Vậy thì để cả gia tộc lớn ở Đế Đô cùng diệt vong luôn đi. Đừng nói là gia tộc lớn ở Đế Đô cho dù có là Thiên Vương lão tử đến cũng phải chết!!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy trầm giọng nói. Ngữ khí này thật giống như những chuyện anh ấy đang nói đều rất bình thường.
“Được, tôi sẽ giải quyết chuyện này”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy cũng đáp lại. Hắn ta vẫn có chút nghi ngờ những lời nói của Long Thiên Tiếu. Dù sao nhà họ Vương ở thành phố Lâm Giang cũng xem như có gốc rễ lâu bền, hơn nữa còn có mối quan hệ không rõ ràng với đại gia tộc ở Đế Đô.
Muốn đối phó với nhà họ Vương chỉ sợ vô cùng khó đi.
Có điều đây cũng là một cơ hội tốt, hắn ta muốn xem thử Long Thiên Tiếu có phải thực sự có năng lực kinh khủng đến vậy không.
“Ừm!”
Long Thiên Tiếu lên tiếng rồi cúp điện thoại.
Trở lại xe, anh mở cửa ngồi vào trong xe.
“Anh nói chuyện với ai mà lâu vậy?”
Cố Tuyết Cầm thấy Long Thiên Tiếu quay lại liền hỏi.
“Cố Thiếu Duy đang ở trong tay Lôi Hổ, ngày mai chúng ta qua đó xem thử!”
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, trong lòng khẽ chấn động, nghĩ đến hành vi của Cố Thiếu Duy sự tức giận trong lòng cô lại dâng lên.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của truyenazzmoi.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website truyenazzmoi.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !