Chỉ thấy Vương Như Lực chộp lấy nút thắt trên cổ tay Cố Tuyết Cầm, giúp cô nới lỏng dây trói, rồi lấy miếng vải trong miệng Cố Tuyết Cầm ra.
“Cứ trói như vậy cũng không tiện, trước tiên tôi nới lỏng cho cô”.
Vương Như Lực lầm bầm nói.
“Đừng đến đây, cậu đừng đến đây”.
Cố Tuyết Cầm dùng hai tay bảo vệ cơ thể mình, vô cùng hoảng sợ nói.
“Xoảng!”
Cố Tuyết Cầm chạy đến một góc, đập vỡ chiếc đĩa đựng hoa quả bằng thủy tinh đang đặt trên bàn xuống dưới, cầm lấy một mảnh nhỏ sắc bén đặt lên trên cổ tay mình.
“Cho dù tôi chết, cũng sẽ không để cậu được như ý”.
Trong ánh mắt Cố Tuyết Cầm đột nhiên xuất hiện một tia điên cuồng, cắn răng nói.
“Chậc chậc chậc, không thể tưởng tượng được tính tình lại quyết liệt như vậy. Tính khí càng ương ngạnh tôi càng thích. Cô kết hôn với tên vô dụng kia nhiều năm vậy rồi vẫn chưa thử qua cảm giác được làm phụ nữ, hôm nay tôi sẽ để cô biết được mùi vị của nó”.
Vương Như Lực có chút tán thưởng nói, cũng từng bước tiến lại gần Cố Tuyết Cầm, trong ánh mắt càng thêm phần nóng bỏng.
“Bụp!”
Vương Như Lực đạp vào bụng Cố Tuyết Cầm một cước, cả người cô ngã xuống, Vương Như Lực liền nhào qua đó.
“Xoẹt!”
Cố Tuyết Cầm tìm được cơ hội, dùng mảnh thủy tinh trong tay đâm lên người Vương Như Lực.
“Aaa!”
Vương Như Lực kêu thảm một tiếng.
“Con mẹ nó, tôi phải chơi chết thứ tiện nữ như cô!”
Máu trên lưng không ngừng chảy xuống, Vương Như Lực càng thêm điên cuồng, bàn tay to lớn chụp lấy quần áo trên người Cố Tuyết Cầm.
“Xoạt” một tiếng, áo sơ mi của Cố Tuyết Cầm bị xé rách, đồ lót bên trong cũng lộ ra ngoài.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm liều mạng giãy dụa, trong ánh mắt đã lộ rõ vẻ tuyệt vọng, nếu bản thân mình bị Vương Như Lực làm nhục, Cố Tuyết Cầm cũng sẽ biến mất trên thế gian này, trong lòng cô đã hạ quyết tâm.
“Bang!”
Lúc này, đột nhiên xảy ra việc ngoài ý muốn, cửa bị đạp mở tung.
Vương Như Lực còn chưa kịp phản ứng lại, cảm giác bàn tay to lớn vẫn đang túm lấy cổ Cố Tuyết Cầm, mà sau đó cả người cậu ta đã bị nhấc lên, ném qua một phía.
“Con mẹ nó, ai đấy?”
Vương Như Lực bị ném ngã dúi dụi xuống đất, cả người hoang mang không biết chuyện gì xảy ra.
Nhìn thấy hình bóng quen thuộc xông đến, nước mắt Cố Tuyết Cầm lại lần nữa như vỡ đê, sự tuyệt vọng trong lòng trong nháy mắt tan biến, tinh thần đang căng cứng bỗng chốc cũng buông lỏng hơn.
Long Thiên Tiếu đi đến trước mặt Cố Tuyết Cầm, cởi áo khoác ngoài của mình phủ lên người Cố Tuyết Cầm.
“Đừng sợ, anh đến rồi!”
Long Thiên Tiếu trầm ổn nói.
“Anh đến rồi, anh rốt cuộc cũng đến, em chờ anh rất lâu rồi!”
Cố Tuyết Cầm vuốt vuốt gương mặt Long Thiên Tiếu, không ngừng rơi nước mắt.
“Thực xin lỗi, là do anh sơ sót khiến em phải hoảng sợ như vậy. Anh đảm bảo đây sẽ là lần cuối cùng”.
Long Thiên Tiếu trầm tĩnh nói, sắc mặt anh lạnh như băng, cả người tản ra sát khí.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, liều mạng lắc đầu, là do cô cả tin Cố Thiếu Duy mới thành ra như vậy.
Long Thiên Tiếu cởi áo trên người mình ra mặc cho Cố Tuyết Cầm, chỉnh lại cẩn thận kín kẽ giúp cô.
“Em đợi chút. Anh xử lý chút chuyện”.
Long Thiên Tiếu thốt lên với ngữ khí lạnh lùng.
“Con mẹ nó, thằng vô dụng, vậy mà dám ra tay với tao à!”
Sau một hồi chật vật, Vương Như Lực mới giãy dụa đứng lên được, chỉ vào Long Thiên Tiếu rống lớn tiếng nói.
“Người đâu, người đâu, giết chết tên vô dụng này cho tao!”
Vương Như Lực lớn tiếng quát.
“Bụp!”
Long Thiên Tiếu đá một cước vào người Vương Như Lực, anh rõ ràng đã thu bớt lực, anh không muốn Vương Như Lực cứ như vậy mà chết được.
Đúng lúc này, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, tựa như có rất nhiều người tiến đến.
Nghe thấy tiếng bước chân này, Vương Như Lực mở cờ trong bụng.
Ngay sau đó một nhóm người xuất hiện trước cửa, cả đám người đều mặc đồ tây đi giày da, dẫn đầu là một người lạ mặt mà Vương Như Lực không quen biết.
“Bắt cậu ta lại”.
Phương Thắng Thiên lạnh lùng thốt lên.
“Mấy người làm gì vậy, mấy người là ai? Tôi nói cho mấy người biết, tôi là người nhà họ Vương, bố tôi là chủ nhà họ Vương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nếu mấy người dám động đến tôi, nhà họ Vương sẽ không bỏ qua cho các người”.
Vương Như Lực chết lặng, thì ra không phải người của cậu ta đến mà là người mà cậu ta không hề quen biết.
“Cậu không biết tôi nhưng hẳn đã từng nghe đến tên của tôi rồi. Tôi tên Phương Thắng Thiên, Phương Thắng Thiên của Bắc Thành, tất cả địa bàn Bắc Thành đều là của tôi”.
Phương Thắng Thiên thốt lên với ngữ khí lạnh lùng, trong lòng Vương Như cũng khẽ run lên.
“Đại ca Phương, việc này là ân oán cá nhân giữa tôi và tên vô dụng kia, mong anh không nhúng tay vào. Tôi chính là người nhà họ Vương, đại ca Phương anh nên hiểu điều này”.
Vương Như Lực có chút căng thẳng nói.
“Cậu đang uy hiếp tôi à?”
Phương Thắng Thiên lạnh lùng hỏi.
“Tôi”.
Bị Phương Thắng Thiên nhìn chằm chằm như vậy, Vương Như Lực có chút hoảng.
“Con mẹ mày, ở địa bàn của ông đây còn dám làm loạn?”
Phương Thắng Thiên đá một cước vào đầu Vương Như Lực, vô cùng tức giận mắng chửi. Vương Như Lực trong nháy mắt bị đánh đến phát hoảng.
“Anh Long, anh xử lý chuyện này thế nào?”
Phương Thắng Thiên hỏi.
“Cậu ta chết chắc rồi nhưng không thể để cậu ta chết đơn giản vậy được. Hơn nữa, nhà họ Vương không thể chỉ chết có một người, bắt cậu ta lại, sau đó thông báo với nhà họ Vương, tôi muốn diệt cùng giết tận bọn chúng”.
Long Thiên Tiếu ngồi xổm trên mặt đất, ôm Cố Tuyết Cầm vào trong lòng rồi nói với ngữ khí lạnh lùng.
“Tôi hiểu rồi”.
Phương Thắng Thiên đáp.
“Tôi đi trước đây, chuyện chỗ này, anh tự mình xử lý, những người liên quan đến chuyện này không để xót bất kì ai”.
Long Thiên Tiếu lại nói, nói xong anh liền bế Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài.
Bởi vì trải qua chuyện vừa rồi, giờ phút này tinh thần Cố Tuyết Cầm vô cùng hoảng loạn, sau khi xác nhận Cố Tuyết Cầm không bị thương nhiều, Long Thiên Tiếu mới an tâm hơn.
Nhưng cho dù như vậy, người nhà họ Vương cũng phải trả một cái giá đắt gấp ngàn vạn lần.
“Anh Long, tôi nghe nói em dâu xảy ra chuyện”.
Long Thiên Tiếu vừa ra khỏi cửa liền gặp Lôi Hổ, Lôi Hổ nhìn thấy Long Thiên Tiếu bế Cố Tuyết Cầm đi ra, trong nháy mắt hắn ta ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Ở Bắc Thành hắn ta cũng có tai mắt, sau khi tai mắt báo cáo chuyện này, hắn ta lập tức tới đây.
“Cụ thể thế nào anh hỏi Phương Thắng Thiên đi”.
Long Thiên Tiếu lạnh lùng đáp, anh cũng không tiếp tục dừng lại chỉ bế Cố Tuyết Cầm đi ra ngoài.
Lôi Hổ nghe thấy vậy cũng vào trong xem, thấy Vương Như Lực bị áp chế, Lôi Hổ mơ hồ đoán được điều gì đó! Cậu ba nhà họ Vương, Vương Như Lực, ở thành phố Lâm Giang xem như cũng có chút danh tiếng, có điều nổi tiếng là phóng túng.
Lần này, cậu ta chọc đến Long Thiên Tiếu, chỉ sợ nhà họ Vương cũng sắp tàn rồi.
“Chuyện gì thế này?”
Lôi Hổ lại hỏi.
“Trước tiên cứ nhốt người lại đã rồi chờ anh Long xử lý”.
Phương Thắng Thiên nói với người đứng bên cạnh.
“Mấy người điên rồi, các người vậy mà lại đi giúp một tên vô dụng, các người có biết tôi là ai không? Bố tôi là chủ nhà họ Vương, ông nội tôi là Vương Mộng Sinh, nếu tôi có chuyện gì thì đám các người cũng phải chôn theo”.
Vương Như Lực vẫn rống lớn tiếng mắng chửi.
“Bụp!”
Lôi Hổ tức giận, đánh một quyền lên mặt Vương Như Lực.
“Ngậm mẹ miệng mày lại, ồn ào cái gì”.
Lôi Hổ phát hỏa nói, một quyền này của Lôi Hổ cũng không đơn giản, một quyền đánh xuống khiến Vương Như Lực cảm giác toàn thân chao đảo.
“Dẫn cậu ta đi, trông giữ cho cẩn thận, sau đó dựa theo lời anh Long phân phó, diệt cùng giết tận nhà họ Vương”.
Ánh mắt Phương Thắng Thiên sắc lạnh, ngữ khí âm lãnh thốt lên.
Hiện tại có rất nhiều website ăn cắp truyện của truyenazzmoi.com khiến tốc độ ra chương bị chậm hoặc ngừng ra chương mới !!!
Hãy quay lại ủng hộ Website truyenazzmoi.com để chúng tôi ra truyện nhanh và sớm nhất nhé. Xin cảm ơn !