"Cám ơn chị. Bố ở phía trước, chị đi theo em là được”.
Cố Thiếu Duy nghe vậy, chỉ cười nói, Cố Tuyết Cầm nhìn Cố Thiếu Duy khẽ nhíu mày, không biết tại sao cô luôn cảm giác giống như có cái gì không đúng, Cố Thiếu Duy hôm nay rất không giống Cố Thiếu Duy trước kia.
Sau khi Long Thiên Tiếu bị cúp ngang điện thoại liền gọi điện thoại qua, chỉ là lúc này gọi qua hiển thị là đang kết nối.
Đợi sau khi anh từ bỏ liền nhận được một cuộc điện thoại gọi qua.
"Alo, bố, có chuyện gì sao?"
Long Thiên Tiếu hỏi.
"Thiên Tiếu, cậu tìm tôi có gì không? Tại sao gọi cho tôi nhiều vậy?"
Cố Vân Sơn hỏi.
"Bố, không phải bố ra ngoài ăn cơm với Tuyết Cầm à?"
Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi.
"Không có, bây giờ tôi đang ở nhà, tôi ra ngoài đánh cờ, vừa về nhà không lâu”.
Cố Vân Sơn nói với vẻ mặt ngơ ngác.
"Cố Thiếu Duy hẹn Tuyết Cầm ra ngoài, nói là bố cùng ra ngoài ăn cơm với hai người họ”.
Long Thiên Tiếu nói với ngữ khí thản nhiên.
"Không có, tôi căn bản không biết chuyện này”.
Sắc mặt Cố Vân Sơn đột nhiên trầm xuống, cảm nhận được sự việc không đơn giản.
"Bố, không nói nữa, con có cảm giác Cố Thiếu Duy này không có ý tốt, hiện tại con không liên lạc được với Tuyết Cầm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút vội vàng nói, tất cả các dấu hiệu đều hiện rõ sự việc không bình thường, Long Thiên Tiếu suy nghĩ mẫn cảm cảm giác được sự việc này hoàn toàn không đơn giản.
Nghĩ đến đây, một tay anh lái xe về hướng Khải Hoàn Môn, một tay lấy điện thoại di động ra, bấm gọi Phương Thắng Thiên.
"Anh Long, có chuyện gì không?"
Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nói của Phương Thắng Thiên.
"Vợ tôi hiện tại đang ở gần Khải Hoàn Môn Bắc Thành nhưng tôi không liên lạc được với cô ấy, có thể cô ấy đang gặp nguy hiểm. Thành Bắc là địa bàn của anh, người của anh có thể tìm ra tung tích của vợ tôi bằng tốc độ nhanh nhất không?"
Long Thiên Tiếu nói với tốc độ vô cùng nhanh.
"Tôi biết rồi. Anh Long yên tâm, tôi làm ngay đây”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy liền quyết đoán trả lời lại, sau khi nói xong câu đó, hắn ta liền cúp điện thoại.
Long Thiên Tiếu lái xe thật nhanh, đi về hướng Khải Hoàn Môn Bắc Thành.
"Bụp bụp bụp!"
Trong tiểu khu bên dưới núi Vân Lan, Cố Vân Sơn gõ cửa phòng.
"Cố Vân Sơn, đồ bỏ đi nhà ông gõ mạnh như vậy làm gì?"
Trong phòng truyền ra giọng nói cay nghiệt của Vương Mỹ, cửa phòng đột nhiên mở ra.
"Tôi hỏi bà, Cố Thiếu Duy hẹn Tuyết Cầm ra ngoài làm gì?"
Ánh mắt Cố Vân Sơn lạnh lẽo đáng sợ, nhìn về phía Vương Mỹ, ép hỏi bà ta.
"Làm… làm sao tôi biết?"
Vương Mỹ nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia sáng rồi nói, trong một khoảnh khắc, bà ta cảm nhận được sự đáng sợ trong ánh mắt của Cố Vân Sơn, bà ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt này từ đôi mắt của Cố Vân Sơn.
"Bà biết, nhất định là bà biết, nói mau!"
Cố Vân Sơn đã cảm giác sự việc không ổn, lớn tiếng ép hỏi.
"Tôi đã nói không biết rồi, đồ bỏ đi nhà ông uống lộn thuốc à, ông dám nói với tôi như vậy sao?"
Vương Mỹ nghe vậy, rống lên nói.
Cố Vân Sơn thấy Vương Mỹ không chịu lép vế, tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng, dưới tình thế cấp bách liền chạy ra ngoài, đi về phía nhà bếp.
"Đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, không có chút dáng vẻ đàn ông gì cả”.
Vương Mỹ nhìn Cố Vân Sơn rời đi dễ dàng như vậy, nói với giọng điệu khinh bỉ.
"Vương Mỹ, bà nói hay không, nếu như con gái tôi có chuyện gì, tôi sẽ chém chết mấy người các bà. Mấy chục năm nay, bà không xem bố con tôi là người, mà tôi cũng xem như bà đã chết từ lâu rồi. Còn thằng con trai kia, tôi cũng xem như chưa từng sinh ra nó. Nếu như con gái tôi có chuyện gì, tôi chém mỗi người một nhát, cho dù có liều mạng cũng kéo các người chết chung với tôi”.
Lúc này, Cố Vân Sơn cầm con dao phay trong tay vọt vào trong, hét lớn nói, mặt đỏ bừng bừng, biểu cảm vô cùng kích động.
"Cố Vân Sơn, ông điên rồi!"
Vương Mỹ nhìn con dao phay trong tay Cố Vân Sơn cũng bắt đầu sợ rồi. Từ trước đến giờ bà ta chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Vân Sơn.
"Nói, rốt cuộc bây giờ Tuyết Cầm đang ở đâu, hai người rốt cuộc muốn làm gì Tuyết Cầm?"
Cố Vân Sơn cầm dao phay tới gần Vương Mỹ, dao phay sắp đụng tới chóp mũi của Vương Mỹ, Vương Mỹ vô cùng hốt hoảng, không ngừng lùi về phía sau.
"Ông không cần xúc động, chúng tôi cũng vì muốn tốt cho nó thôi. Nó đi theo một thằng vô dụng thì có tác dụng gì, còn không tốt bằng đi theo cậu ba nhà họ Vương. Đêm nay hai người bọn họ gạo nấu thành cơm thì chúng ta sẽ là thân thích với nhà họ Vương rồi, nếu như có thể kết thân với nhà họ Vương chính là phúc phận lớn đến nhường nào?"
Vương Mỹ nói một cách thấp thỏm không yên.
"Hiện tại Tuyết Cầm ở đâu, nói! Tôi đếm đến ba, nếu bà không nói thì bà phải chết ngay lập tức!"
Cố Vân Sơn nghe được lí do thoái thác của Vương Mỹ, ông ta cảm giác mình sắp điên rồi, lớn giọng nói. Vương Mỹ nhìn thấy dáng vẻ đó của Cố Vân Sơn, quần áo sau lưng đã ướt đẫm một mảng lớn rồi.
"Khải Khải Hoàn Môn, hộp đêm Khải Hoàn Môn”.
Vương Mỹ ấp a ấp úng nói.
"Đinh đinh”.
Cố Vân Sơn ném dao phay xuống đất, nhìn chằm chằm vào Vương Mỹ.
"Vương Mỹ, nếu con gái tôi xảy ra chuyện gì, các ngươi đều phải chết, cùng lắm thì tôi kéo các người chết chung. Cho dù tôi không giết chết được các người thì Long Thiên Tiếu cũng sẽ băm thây các người thành trăm mảnh, các người căn bản không biết ở thành phố Lâm Giang Long Thiên Tiếu rốt cuộc có sức mạnh lớn đến thế nào đâu”.
Bởi vì quá kích động mà viền mắt Cố Vân Sơn đỏ bừng lên, sau khi ném dao phay xuống ông liền tông cửa xông ra.
Nhìn Cố Vân Sơn rời đi, cuối cùng Vương Mỹ mới thở ra một hơi, hít từng hơi từng hơi lớn.
"Thiên Tiếu, Tuyết Cầm ở hộp đêm Khải Hoàn Môn, chuyện này là do mẹ con Vương Mỹ bày ra, là cậu ba nhà họ Vương muốn xuống tay với Tuyết Cầm. Tôi đang trên đường đến Khải Hoàn Môn, nếu Tuyết Cầm xảy ra chuyện gì, tôi sẽ kéo Vương Mỹ và Cố Thiếu Duy chết chung”.
Cố Vân Sơn ngồi ở trên xe taxi, gửi cho Long Thiên Tiếu một tin nhắn.
Long Thiên Tiếu lái xe, cũng nhìn thấy tin nhắn này.
"Cô ấy ở hộp đêm Khải Hoàn Môn, là cậu ba nhà họ Vương muốn xuống tay với cô ấy, các người cần phải đảm bảo an toàn cho cô ấy. Đồng thời, giúp tôi cảnh cáo nhà họ Vương, nếu vợ tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ khiến cho nhà họ Vương máu chảy thành sông, già trẻ gì cũng không tha”.
Long Thiên Tiếu gọi điện thoại cho Phương Thắng Thiên, lạnh giọng nói, anh vừa nói vừa lái xe với tốc độ nhanh chóng.
"Được, tôi lập tức cho người đi làm”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy cũng nói vô cùng lưu loát. Nghe vậy Long Thiên Tiếu cũng cúp điện thoại, tiếp tục lái xe.
Năm sáu giờ chiều, xe trên đường ở thành phố Lâm Giang cũng rất nhiều, trong dòng xe cộ có thể thấy một chiếc Audi A6 điên cuồng lấn đường.
"Mẹ nó, lái xe như vậy, không muốn sống nữa sao?"
"Vội vàng đi đầu thai à, lái nhanh như vậy”.
"Đồ điên, mẹ nó!"
Lái xe trên đường đều chửi ầm lên.
"Bố đâu?"
Cố Thiếu Duy đưa Cố Tuyết Cầm đi về phía trước, nhưng không có Cố Vân Sơn, liền hỏi.
"Ngay ở phía trước, sắp tới rồi”.
Cố Thiếu Duy nói.
"Đưa điện thoại cho chị!"
Cố Tuyết Cầm lại nói.
"Em còn muốn gọi một cuộc điện thoại, gọi xong sẽ trả lại cho chị”.
Cố Thiếu Duy lại nói. Lúc này, hai người đã xuất hiện trước cửa hộp đêm Khải Hoàn Môn.
"Cố Thiếu Duy, em muốn đưa chị đi đâu?"
Cố Tuyết Cầm có cảm giác phương hướng có chút không đúng vì vậy lại hỏi lần nữa.
"Đưa chị đi gặp bố, bố ở bên trong”.
Cố Thiếu Duy chỉ vào hộp đêm Khải Hoàn Môn rồi nói.