Thời gian trôi qua nhanh chóng, buổi chiều ngày hôm sau, Cố Tuyết Cầm nhận được một cuộc điện thoại từ một số điện thoại đã lâu không gọi tới.
Cố Tuyết Cầm nhìn di động khẽ nhíu mày, một lúc lâu sau, cô vẫn không nhấc, thuận tay gạt từ chối cuộc gọi, đặt điện thoại qua một bên, sau đó tiếp tục làm việc, nhìn văn kiện trong tay.
Chỉ là không lâu sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là cùng một người, Cố Tuyết Cầm có chút không kiên nhẫn, chỉ có thể nhận.
"Chuyện gì? Chị không có tiền, em không cần phải tìm chị, chuyện lợi nhuận hạng mục kia cũng không liên quan đến em!"
Sau khi điện thoại kết nối, Cố Tuyết Cầm quyết đoán nói.
"Không phải. Chị, sau khi tan làm chị có thời gian không? Em muốn mời chị ăn một bữa cơm”.
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng của Cố Thiếu Duy.
"Ăn cơm? Cố Thiếu Duy, em muốn gì. Hôm qua chị đã nói rõ ràng mọi chuyện rồi, em không cần suy tính gì nữa. Em muốn nói chuyện thì đi tìm Thiên Tiếu mà nói”.
Cố Tuyết Cầm vẫn từ chối.
"Chị, em biết mình sai rồi, là do bọn em bị lợi ích làm mê muội tâm can. Qua một đêm, em cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Hôm nay tìm chị chỉ đơn giản là muốn mời chị ăn một bữa cơm mà thôi. Trước kia đã nói một số lời không nên nói, làm một vài chuyện quá đáng, em muốn đích thân xin lỗi chị”.
Cố Thiếu Duy lại nói.
"Không cần, không quan trọng”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ nói.
"Chị, hôm nay có cả bố. Bố thật lòng hi vọng chị em chúng ta có thể tiêu tan hiềm khích trước kia. Chị nể tình bố mà đến đây đi, ở gần Khải Hoàn Môn Bắc Thành thôi”.
Cố Thiếu Duy tiếp tục cầu xin.
"Bố cũng đến hả?"
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, có chút kinh ngạc nói.
"Đúng vậy, bố cũng đến đây”.
Cố Thiếu Duy đáp.
"Chị hỏi bố xem!"
Cố Tuyết Cầm đáp lại, nói xong liền cúp điện thoại. Sau khi cúp điện thoại, cô liền gọi điện thoại cho Cố Vân Sơn.
Rất nhanh, điện thoại kết nối nhưng mãi không có người nghe, gọi đi gọi lại hai ba cuộc vẫn không có người nhấc.
"Alo, chị”.
Sau khi gọi hai ba lần, đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng của Cố Thiếu Duy.
"Tại sao lại là em?"
Cố Tuyết Cầm hỏi.
"Bố ra ngoài chơi cờ rồi, điện thoại để trong nhà, hay là em đi tìm bố xem?"
Cố Thiếu Duy đề nghị nói.
"Bỏ đi. Tan làm chị sẽ qua đó, gần Khải Hoàn Môn đúng không?"
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ khẽ cau mày nói.
"Được, tới lúc đó, chị gọi điện thoại cho em, đã lâu rồi chị em chúng ta không cùng nhau ăn cơm rồi”.
Cố Thiếu Duy nghe vậy, có chút hào hứng nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng khẽ nhíu mày, tùy tiện đáp lại liền cúp máy.
Bây giờ khoảng ba giờ chiều, cách thời gian tan làm một khoảng thời gian, thời điểm này đúng là thời gian Cố Vân Sơn ra ngoài chơi cờ.
Nhưng mà cô suy nghĩ tỉ mỉ một hồi, lại cảm thấy có gì đó không đúng?
Cố Tuyết Cầm nghĩ, xoa xoa mày, sau đó không tiếp tục suy nghĩ nữa, cô mở wechat ra gửi tin nhắn cho Long Thiên Tiếu.
"Lát nữa tan làm Cố Thiếu Duy hẹn em ra ngoài ăn cơm, anh trực tiếp đi đón Tiểu Tịch tan học luôn đi”.
Cố Tuyết Cầm bấm nút gửi.
"Cố Thiếu Duy hẹn em làm gì? Ăn cơm ở đâu?"
Long Thiên Tiếu hỏi.
"Em cũng không biết, cậu ta giải thích với em, nói là biết sai rồi. Nói là bố cũng đi cùng, nói bố không hi vọng quan hệ chị em bọn em không thể vãn hồi như vậy. Địa điểm ăn cơm đại khái ở gần Khải Hoàn Môn Bắc Thành, vẫn chưa xác định địa điểm cụ thể”.
Cố Tuyết Cầm lại đáp.
"Vậy được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đáp lại. Cố Tuyết Cầm cũng không nói những thứ khác, chỉ gửi một icon hôn gió qua, gửi tin nhắn xong, khóe miệng cô còn mang theo một nụ cười thuần khiết, sau đó đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc.
Lúc này, Long Thiên Tiếu cũng trực tiếp gọi cho Cố Vân Sơn giống như Cố Tuyết Cầm, nhưng gọi đi gọi lại mấy lần, điện thoại của Cố Vân Sơn vẫn không có người nào nhấc.
Không còn cách nào khác, Long Thiên Tiếu chỉ có thể từ bỏ.
Giờ này là thời gian Cố Vân Sơn ra ngoài đánh cờ, bình thường ông ta không mang điện thoại theo người.
Khoảng chừng bốn giờ rưỡi, Long Thiên Tiếu xuất phát đi đón Long Tiểu Tịch tan học, lúc Long Tiểu Tịch thấy Long Thiên Tiếu đã là năm giờ.
"Á, tại sao hôm nay chị Tuyết Cầm không đi cùng bố?"
Long Tiểu Tịch lên xe, ngạc nhiên hỏi.
"Chị ấy có chút việc, lát nữa cô ấy tự về nhà”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"À, vậy được!"
Long Tiểu Tịch nghe vậy chỉ đáp lại, nói xong liền đặt balo nhỏ ra ghế sau, còn bản thân thì leo lên ghế lái phụ, tự mình thắt dây an toàn.
"Con chạy lên đây làm gì?"
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời.
"Chị Tuyết Cầm không ở đây, chỗ này sẽ là của con, con không thể để cho người khác chiếm mất vị trí này”.
Long Tiểu Tịch ngông nghênh nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ có thể câm nín, anh khởi động xe, suy nghĩ đến lời Cố Tuyết Cầm nói, anh khẽ nhíu mày, dường như có chút gì đó khác thường.
"Bố, bố đang đi đâu thế, đây không phải đường về nhà mà?"
Long Tiểu Tịch phát hiện hướng Long Thiên Tiếu lái xe không đúng liền hỏi.
"Đi bệnh viện trước, con ở với ông bà nội một lúc. Bố đột nhiên muốn đi đón chị Tuyết Cầm của con”.
Trong lòng Long Thiên Tiếu có cảm giác bất an, trực giác của anh luôn vô cùng chính xác, có lúc anh có thể cảm thấy có chuyện xấu có thể xảy ra.
"Được ạ được ạ, con nhớ ông bà nội rồi”.
Long Tiểu Tịch đáp.
Khoảng cách giữa trường mẫu giáo và bệnh viện không xa, thêm tốc độ lái xe của Long Thiên Tiếu rất nhanh, cho nên chỉ tốn bảy tám phút, xe của Long Thiên Tiếu đã dừng ở dưới bệnh viện Long Hòa.
"Bố mẹ, con ra ngoài có việc, bố mẹ giúp con trông Tiểu Tịch một lúc”.
Nói xong lời nhắn nhủ này, Long Thiên Tiếu liền vội vàng đi ra ngoài.
"Đứa nhỏ này, sao hôm nay lại hấp ta hấp tấp như vậy chứ?"
Lý Bình nhìn Long Thiên Tiếu đi có chút vội vàng liền hỏi.
Sau khi Long Thiên Tiếu lên xe liền tiếp tục gọi điện thoại Cố Tuyết Cầm.
"Alo, có chuyện gì sao?"
Đầu dây điện thoại bên kia truyền tới giọng nói của Cố Tuyết Cầm, nghe được giọng nói này, trong lòng Long Thiên Tiếu khẽ yên tâm một chút.
"Bây giờ anh qua đó tìm em”.
Long Thiên Tiếu nói một cách đơn giản lưu loát.
"Sao đột nhiên lại qua đây? Em đã đến nơi rồi, cũng thấy cậu ta rồi. Anh muốn qua đây thì em gửi định vị chỗ em tới qua wechat cho anh. Cứ vậy đi, em cúp máy đây”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy chỉ đáp lại, sau đó vội vàng cúp máy.
Long Thiên Tiếu muốn nói gì đó cũng không kịp.
"Chị gọi điện thoại cho ai thế, ở phía trước, điện thoại em hết pin rồi, có thể cho em mượn điện thoại chị một lúc được không, em gọi cuộc điện thoại chút”.
Lúc này, Cố Thiếu Duy nói, lúc nói câu này, cậu ta còn cầm điện thoại mình chìa ra, đúng là màn hình tối om, hết pin rồi.
Cố Tuyết Cầm cũng không nghi ngờ gì mà đưa điện thoại cho Cố Thiếu Duy.