“Cậu kia, lời này của cậu có chút kì quái rồi. Đây chỉ là chút chuyện giữa đàn ông với nhau? Cậu ba nhà chúng tôi để mắt đến chị gái cậu, chính là may mắn của chị cậu đấy”.
Người thanh niên hèn mọn có vài phần kiêu ngạo nói.
Nghe thấy những lời này, trong lòng Cố Thiếu Duy có chút rúng động, quả nhiên là như vậy.
“Cậu ba, chị tôi đã sớm kết hôn rồi”.
Sắc mắt Cố Thiếu Duy có chút khó xử nói.
“Tôi đương nhiên biết chuyện đó nhưng cậu cũng thật không ra làm sao, có một người chị cực phẩm như vậy mà trước giờ chưa từng nói với tôi”.
Vương Như Lực hít một hơi thuốc, sau đó lại nhẹ nhàng nói.
“Chuyện này”.
Cố Thiếu Duy lại không biết nên nói gì, cậu ta vẫn đang do dự.
“Chỉ cần cậu đồng ý chuyện này, những người phụ nữ ở đây tối nay, cậu có thể tùy ý chọn một người. Sau khi mọi chuyện thành công, tôi sẽ đưa cho cậu 300 ngàn tệ, đây là 50 ngàn tệ tiền đặt cọc”.
Vương Như Lực chỉ vào số tiền đặt trên mặt bàn, rồi nói với Cố Thiếu Duy.
Cố Thiếu Duy ngắm nhìn mấy thiếu nữ xinh đẹp như hoa, lại nhìn sang chỗ tiền trên bàn, khẽ nuốt nước miếng.
“Cậu kia, thành ý của cậu ba đều thể hiện trên bàn cả rồi, cậu còn do dự gì nữa?”
Thanh niên hèn mọn tỏ vẻ không hài lòng nói.
“Cậu có làm hay không, nói dứt khoát một lời đi”.
Vương Như Lực lại thúc giục.
“Cậu ba, chuyện này, thực sự thì, tôi rất khó xử, có thể cho tôi suy nghĩ thêm không?”
Cố Thiếu Duy tỏ vẻ bất đắc dĩ nói.
“Suy nghĩ, đương nhiên có thể suy nghĩ. Tôi cũng không vội, tôi có thể cho cậu thời gian ba ngày, ba ngày sau nhất định cho tôi câu trả lời”.
Vương Như Lực sau khi cân nhắc liền nói.
“Cậu ba, nếu như không còn việc gì khác, tôi xin phép về trước”.
Cố Thiếu Duy ngắm nhìn dàn thiếu nữ ở đó, lại nhìn qua số tiền trên bàn, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối không nỡ rời đi.
“Khoan đã”.
Vương Như Lực lớn giọng gọi.
“Cậu ba còn muốn sai bảo gì sao?”
Cố Thiếu Duy hỏi.
“Chuyện này, mặc dù cậu vẫn chưa đồng ý. Nhưng hôm nay dù sao cậu cũng đến rồi, trong số những người phụ nữ này, cậu có thể chọn một người”.
Vương Như Lực chỉ vào dàn thiếu nữ rồi nói, những cô gái có dung mạo như hoa khi nhìn thấy Cố Thiếu Duy đều không ngừng bày ra ánh mắt mời gọi khiến Cố Thiếu Duy không kìm lòng được.
Nghe được lời này của Vương Như Lực, trong lòng Cố Thiếu Duy vô cùng vui mừng.
“Cậu ba, cậu nói thật chứ?”
Cố Thiếu Duy ngờ vực hỏi lại.
“Đương nhiên, chúng ta đều là đồng môn. Giữa đồng môn với nhau, lẽ nào còn để ý chuyện một người phụ nữ sao?”
Vương Như Lực nhếch khóe miệng lên rồi nói.
“Nếu đã vậy tôi rất cảm ơn cậu Vương”.
Cố Thiếu Duy đã không còn khống chế được bản thân mình, to gan bước lên trước lựa chọn, nhưng nhiều mỹ nhân như vậy khiến cậu ta hoa mắt, không biết nên lựa chọn ai.
Nhìn thấy cảnh này, khóe miệng Vương Như Lực lại cong lên nở nụ cười lạnh lẽo.
Thành phố Lâm Giang, tòa nhà Phương Thiên Đại Hạ, trong phòng hội nghị, Châu Vấn ngồi trên ghế đầu tiên, bên cạnh là Phương Thắng Thiên và trưởng lão.
Những người đang ngồi đây, có thể coi là những nhân vật cấp cao ở Bắc Thành. Trong số những nhân vật cấp cao này, đa số mọi người đều là người mới vẫn chưa biết đến Châu Vấn, sau khi nghe qua lời giới thiệu của Phương Thắng Thiên mới có chút hiểu biết về Châu Vấn.
Nhìn thấy dáng vẻ tôn kính của Phương Thắng Thiên đối với Châu Vấn, những người mới đương nhiên cũng không dám hỗn xược.
“Chú Châu, bây giờ có thể nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Anh Long này rốt cuộc là người như thế nào?”
Phương Cận có chút gấp gáp hỏi.
“Chú đến bây giờ vẫn không biết, bản thân mình hôm đó đã thất bại dưới tay ai à?”
Phương Thắng Thiên nhìn qua Phương Cận, rồi lãnh đạm nói.
“Hôm đó sao? Em thua bởi một cô gái và một cô nữ sinh”.
Phương Cận chết lặng, lẳng lặng đáp.
“Nếu như chỉ là một cô bé bình thường, làm sao có thể đánh bại được cao thủ chuyên nghiệp? Cháu không nghĩ đến đằng sau cô bé có cao thủ hướng dẫn sao?”
Đúng lúc này, Châu Vấn liền nói.
“Cao thủ? Người mà chú Châu nói chính là anh Long đó sao, có thể chỉ dạy hai cô bé trở nên lợi hại như vậy, điều này sao có thể làm được chứ?”
Phương Cận như hiểu như không nói.
“Chúng ta tuy rằng không biết người ta làm như thế nào, nhưng quả thực là người ta đã làm được rồi”.
Châu Vấn bình thản nói, mọi người nghe vậy đều đưa mắt nhìn nhau, trong ánh mắt đều lộ rõ vẻ kinh ngạc.
“Bắc Thành của chúng ta tiếp theo nên đưa ra quyết sách gì đây?”
Người lên tiếng chính là Hồng Chính Hưng, liên quan đến việc thương lượng với Đông Thành, ông ta cũng đã hiểu, nhưng nếu thật sự như những gì vừa bàn thì Bắc Thành sẽ nghe lời của Long Thiên Tiếu, như vậy liệu có thỏa đáng không?
“Xét theo một nghĩa nào đó thì Bắc Thành của chúng ta và Đông Thành đã hợp nhất thành một khối tổng thể cùng tiến cùng lùi”.
Châu Vấn bình thản nói.
“Chú Châu, chú cùng với anh Long là bạn bè, chú hẳn là hiểu rõ anh ta, chú cảm thấy Bắc Thành đi theo anh ta có lợi gì không?”
Phương Cận hỏi.
“Tôi cũng không biết. Cậu ấy không giống loại người không đáng tin, dã tâm của cậu ấy vô cùng lớn, là người có thể làm chuyện lớn. Hơn nữa, cậu ấy có nhiều bản lĩnh, thực lực đằng sau cũng không phải dạng vừa, càng thêm phần kinh người”.
Châu Vấn lấy lại bình tĩnh, sau đó nói tiếp.
“Lôi Hổ cũng đã tình nguyện đi theo anh ta rồi!”
Phương Thắng Thiên thì thào xác thực nói.
“Nếu Bắc Thành đi theo cậu ấy, Bắc Thành có hại gì không?”
Châu Vấn hơi ngửa đầu rồi hỏi.
“Hình như không có”.
Phương Cận tựa hồ theo bản năng trả lời lại. Mọi người nghe vậy, cũng liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Phương Cận.
“Nếu đã không có, tại sao lại không thể nghe theo cậu ấy. Nếu như thành phố Lâm Giang không phát sinh chuyện gì, việc hứa hẹn nghe theo lời cậu ấy chẳng qua cũng chỉ là lời nói suông thôi. Cậu ấy không để ý đến tiền bạc của chúng ta, cũng không quan tâm địa bàn của chúng ta, chúng ta chỉ là cho cậu ấy một lời hứa hẹn. Nói dễ nghe thì là hứa hẹn, còn nói khó nghe thì chính là lời nói suông”.
Châu Vấn nhìn về phía mọi người dứt khoát nói, mọi người nghe thấy vậy, cũng gật đầu nghe theo, theo cách nói của Châu Vấn, cách xử lý như vậy quả thật có lợi đối với sự phát triển của Bắc Thành.
“Trước tiên cứ đồng ý đã, sau đó yên lặng quan sát động tĩnh. Nếu như anh Long này thật sự là người có bản lĩnh, chúng ta đi theo anh ta cũng coi như không chịu thiệt. Dù gì, anh ta đã nói, dã tâm của anh ta không chỉ ở thành phố Lâm Giang, bây giờ chỉ xem thử anh ta có thể làm được hay không thôi”.
Phương Thắng Thiên cũng thể hiện thái độ, sau khi Phương Thắng Thiên nói xong câu này, cũng xem như đặt dấu chấm hết cho cuộc thảo luận hôm nay.
“Nếu đã quyết định như vậy thì cứ theo đó mà làm”.
Châu Vấn đứng dậy, nói với mọi người.
“Chú Châu!”
“Đại ca!”
Nghe được lời này, mấy người dưới trướng của Châu Vấn có chút không nỡ.
“Nếu không phải hôm qua Thắng Thiên đến tìm tôi, hôm nay có lẽ tôi cũng không xuất hiện ở đây. Tôi sở dĩ quyết định đến gặp cậu Long, chỉ là không muốn thành phố Giang Lâm máu chảy thành sông. Năm đó mọi người theo Châu Vấn tôi, là vì nghĩa khí và tiền tài. Hôm nay mọi người đều đã kiếm được tiền là tốt rồi. Quả thật, có rất nhiều thứ không cần dùng đến mạng để đánh đổi”.
Châu Vấn nghe vậy, chỉ cười cười đáp.
“Chú Châu, ở lại ăn một bữa cơm rồi hẵng đi, cháu cho người đưa chú về”.
Phương Cận đề nghị.
“Không cần đâu. Tôi đã ăn quen cơm rau đạm bạc, giờ ăn thịt cá ngược lại không quen. Mỗi người đều có cuộc sống riêng của mình, tôi chỉ hy vọng, không còn ai khác đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa”.
Châu Vấn cầm áo khoác lên, ngữ điệu bình thản nói, nói xong liền bước ra ngoài, trước ánh mắt chăm chú của mọi người, anh ấy rời khỏi phòng họp, sau khi bước ra khỏi cửa, còn đóng cửa lại.