“Nháy mắt cái gì, cậu mới bị uy hiếp, cả nhà cậu bị uy hiếp đấy. Đều cút hết đi cho ông, lũ đầu đất này!”
Lôi Hổ nghe vậy, tức giận nói, nhắm thẳng vào mặt mà đánh, tên đàn em thấy vậy xấu hổ đến cực điểm.
Lôi Hổ dẫn theo nhóm người Phương Thắng Thiên đi đến trước một gian phòng, hắn ta bảo đàn em mở cửa ra.
Sau khi cửa phòng được mở, Phương Thắng Thiên liền dẫn đầu tiến vào trong.
“Anh?”
“Thắng Thiên? Sao cậu cũng?”
Sau khi Phương Thắng Thiên đi vào, Phương Cận và trưởng lão đều vô cùng kinh ngạc.
“Anh, đến anh mà Lôi Hổ cũng dám bắt sao?”
Phương Cận vô cùng kích động nói, có thế nào hắn ta cũng không ngờ được Phương Thắng Thiên sẽ xuất hiện ở đây, trừ khi Phương Thắng Thiên cũng bị Lôi Hổ bắt lại rồi.
“Anh không sao, anh đến đón hai người ra ngoài”.
Phương Thắng Thiên nghe vậy chỉ thản nhiên nói.
“Anh, không phải anh xử gọn Lôi Hổ rồi chứ?”
Phương Cận nghe vậy, vô cùng kích động nói.
“Nói gì thế, cái gì mà xử gọn tôi hả?”
Lúc này, Lôi Hổ đi đến, vẻ mặt có chút nói không nên lời.
“Cái này”.
Cả Phương Cận và trưởng lão đều ngỡ ngàng, rốt cuộc đang muốn diễn trò gì vậy?
“Anh đã thương lượng xong xuôi rồi, chúng ta sẽ đánh đổi một chút, sau đó anh ta sẽ thả hai người đi”.
Phương Thắng Thiên khá trầm tĩnh nói.
“Anh?”
“Thắng Thiên?”
Vẻ mặt Phương Cận và trưởng lão vô cùng nghi hoặc, đánh đổi một chút chắc chắn sẽ phải trả một cái giá đắt, ví dụ như cả phường 13 Bắc Thành.
Trong lòng Phương Cận và trưởng lão rất cảm động nhưng cũng rất không cam lòng, nếu cứ như vậy giao ra phường 13 Bắc Thành thì Bắc Thành chỉ sợ sẽ suy sụp mất.
“Sự tình ra ngoài sẽ nói rõ với hai người sau, chú Châu cũng đến rồi”.
Phương Thắng Thiên lãnh đạm nói.
“Tiểu Cận, lão Hồng”.
Châu Vấn đi đến, trên mặt mang theo nụ cười chào hỏi.
“Chú Châu?”, Phương Cận hô lên.
“Đại ca!”
Hồng Chính Hưng chào, nói xong bèn quỳ xuống đất, vẻ mặt rất kích động.
“Lão Hồng, ông làm gì vậy?”
Châu Vấn thấy thế cũng nói.
“Đại ca, mấy năm nay anh đi đâu vậy? Hơn mười năm rồi, năm đó anh một đi không trở lại, mới đó đã được mười mấy năm rồi”.
Vành mắt Hồng Chính Hưng đỏ lên rồi nói.
“Tôi ẩn nấp thôi, sống những ngày tháng thanh thản. Là tôi bảo Tiểu Cận và Thắng Thiên không được tiết lộ hành tung của mình, bây giờ tôi đã không còn là hùng tâm tráng chí gì đó nữa, thầm suy nghĩ chỉ muốn làm một người bình thường thôi”.
Châu Vấn đỡ ông lão lên, thở dài một hơi rồi nói.
“Đại ca lần này trở về có đi nữa không?”
Hồng Chính Hưng lại hỏi.
“Tôi có thể đi đâu, năm đó tôi cũng chỉ đi loanh quanh sau đó tìm một chỗ dựng một căn nhà yên ổn sống qua ngày thôi. Tôi vẫn luôn sống ở thành phố Lâm Giang, chỉ là có chút chuyện tôi không muốn chen chân vào nữa”.
Châu Vấn lãnh đạm nói.
“Đây chính là cậu Long, là người bạn tốt của tôi. Lần này đại ca Lôi Hổ có thể thả mấy người ra toàn bộ đều nhờ vào mặt mũi của cậu Long. Bắc Thành và Đông Thành vốn không có mối thù nào không thể chấm dứt. Từ nay về sau, Đông Thành và Bắc Thành xóa bỏ hiềm khích, cùng tiến cùng lùi”.
Châu Vấn lại cười cười nói.
Nghe thấy lời này, Phương Cận và Hồng Chính Hưng lại càng thêm kinh ngạc.
“Được rồi, trước tiên cứ ra ngoài trước đã, có chuyện gì sau khi ra ngoài hẵng nói”.
Lúc này, Phương Thắng Thiên cũng nói.
“Được”, Phương Cận và Hồng Chính Hưng cùng đáp lại.
“Nếu không còn chuyện gì nữa, chúng tôi đi trước đây”.
Châu Vấn cũng nói với mọi người.
“Anh Châu đi thong thả, người đâu, tiễn anh Châu về”.
Lôi Hổ nghe vậy liền nói với người bên dưới. Lúc này một tên đàn em dẫn nhóm người Châu Vấn đi ra bên ngoài.
“Anh Long, những chuyện đàm phán hôm nay, anh thấy có đáng tin không?”
Đợi sau khi nhóm người Châu Vấn rời khỏi, Lôi Hổ mới hỏi.
“Tại sao không đáng tin?”
Long Thiên Tiếu hỏi ngược lại.
“Tôi luôn cảm giác tên Phương Thắng Thiên này không phải thật lòng muốn làm việc cho anh Long lắm”.
Lôi Hổ có chút lo lắng nói.
“Anh ta có thật lòng hay không không quan trọng, chỉ cần anh Châu thật lòng là được, anh Châu là người hiểu thời thế”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lãnh đạm nói.
“Anh Long nói như vậy cũng rất có lý. Không thể tưởng tượng được anh Long và Huyết Đồ Tể lại có giao tình sâu đậm như vậy”.
Lôi Hổ nghe vậy cũng gật đầu nói.
“Xem như quan hệ cá nhân cũng khá tốt, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây, tôi vẫn còn chút chuyện cần làm”.
Long Thiên Tiếu nói với Lôi Hổ.
“Vậy tôi không giữ anh Long ở lại ăn cơm nữa, tôi tiễn anh Long”.
Lôi Hổ vô cùng cung kính nói, nói xong còn tự mình đưa Long Thiên Tiếu ra ngoài.
Thành phố Lâm Giang, câu lạc bộ đêm Khải Hoàn Môn.
Bên trong câu lạc bộ, xa hoa trụy lạc, vô số vòng eo đang điên cuồng vặn vẹo.
Bên trong một khu ghế lô xoa hoa, Vương Như Lực nửa nằm nửa ngồi trên sofa, trong tay ôm một người phụ nữ có thân hình nóng bỏng, một bàn tay lớn rất không an phận di chuyển. Không chỉ có vậy, bên cạnh còn có mấy cô gái nữa, ăn mặc trông rất gợi cảm.
“Cậu ba, đã dẫn người đến rồi”.
Lúc này, một người đàn ông ăn mặc tiều tụy tiến vào, nhìn Vương Như Lực rồi nói.
“Cho cậu ta vào đi!”
Vương Như Lực lạnh lùng nói.
“Cậu ba bảo cậu vào trong kìa!”
Người đàn ông có dáng vẻ tiều tụy hô lên một tiếng.
“Cậu ba”.
Một thanh niên mười tám mười chín tuổi bước vào, Vương Như Lực ở đó, chỉ liếc mắt liền có thể nhận ra người này chính là Cố Thiếu Duy.
“Cố Thiếu Duy biết tôi tìm cậu có chuyện gì không?”
Vương Như Lực hỏi.
“Cho dù không có chuyện gì, cậu ba cũng có thể tìm đến tôi, có thể làm việc cho cậu ba là vinh hạnh của Cố Thiếu Duy tôi”.
Cố Thiếu Duy bày ra vẻ mặt lấy lòng rồi nói.
“Tốt lắm, giác ngộ của cậu rất cao”.
Vương Như Lực có vài phần tán thưởng nói.
“Không biết cậu ba tìm tôi có chuyện gì cần giao phó sao?”
Cố Thiếu Duy nghe vậy, thử dò hỏi.
“Thấy gì chưa, phụ nữ, tiền bạc, tôi đều có. Chỉ cần cậu làm việc cho tôi, phụ nữ, tiền bạc đều là của cậu”.
Vương Như Lực chỉ vào một dãy phụ nữ đang đứng xếp hàng ở đó, có vài phần huênh hoang nói với Cố Thiếu Duy.
Cố Thiếu Duy thuận theo ánh mắt của Vương Như Lực nhìn qua, trong ánh mắt cậu ta cũng phải lóe sáng.
Ngợp trong vàng son, xa hoa trụy lạc, đây không phải là những thứ cậu ta mong muốn hay sao?
“Cậu ba, có gì cần giao phó thì cứ việc nói ra, tôi sẽ tận lực làm việc, chết cũng không từ”.
Cố Thiếu Duy vô cùng kiên quyết nói.
“Không cần cậu phải chết, chỉ cần cậu giúp tôi chút chuyện nhỏ thôi, chỉ cần cậu đồng ý, mấy người phụ nữ này đều tùy ý cậu chọn”.
Cố Thiếu Duy lại nói.
“Vẫn mong cậu ba nói rõ hơn”.
Cố Thiếu Duy đã có chút gấp gáp không đợi được nữa.
“Nghe nói cậu có một người chị gái?”
Vương Như Lực châm một điếu thuốc, như nhìn ra điều gì đó liền hỏi.
“Vâng có”.
Cố Thiếu Duy cơ hồi đáp lại không cần nghĩ ngợi.
“Tôi đã thấy chị gái cậu rồi, tôi muốn mời chị cậu ăn một bữa, chỉ cần dẫn chị gái đến chỗ tôi bảo, tôi sẽ thưởng hậu hĩnh cho cậu”.
Vương Như Lực hít một hơi, lãnh đạm nói.
“Không biết cậu ba tìm chị gái tôi để làm gì?”
Cố Thiếu Duy cảm giác chuyện này không hề bình thường, không mấy chắc chắn liền hỏi lại.