Anh Long, tôi thừa nhận, tôi quả thực có chút lòng tham. Thực ra tôi cũng không nghĩ có thể nuốt trọn chỗ béo bở này, ước muốn lớn nhất trong lòng tôi chỉ là khiến Phương Thắng Thiên phải trả giá”, Lôi Hổ thở dài và nói.
“Có chơi có chịu, hắn ta sẽ phải trả giá”, Long Thiên Tiếu nói.
“Có câu nói này của anh Long thì tôi yên tâm rồi”, Lôi Hổ nghe vậy thì thở phào một hơi và nói.
“Ừm”, Long Thiên Tiếu đáp.
“Vậy tạm thời tôi sẽ không có hành động gì nữa, chờ sự sắp xếp của anh Long, nhưng mong anh Long cũng âm thầm đánh tiếng với bên kia để bọn họ không được manh động, nếu không thì tôi chỉ đành ra tay vậy”, Lôi Hổ lại nói.
“Chuyện này sẽ được giải quyết rất nhanh, anh cứ yên tâm. Bên Bắc Thành sẽ không manh động đâu”, Long Thiên Tiếu nhấn mạnh.
“Được, tôi chờ tin tốt từ anh Long”, Lôi Hổ nói.
Sau khi chào tạm biệt nhau, Long Thiên Tiếu cúp điện thoại. Khi trả lời cuộc gọi này, anh đang ở bên ngoài.
“Mới sáng sớm, anh đi ra ngoài làm gì?”
Cố Tuyết Cầm đang bận rộn trong bếp, nhìn thấy Long Thiên Tiếu đi vào liền hỏi.
“Anh ra ngoài gọi điện, để anh làm cho!”, Long Thiên Tiếu nói.
“Được rồi, anh đi ra đi, không cần đâu, em sắp rửa xong rồi”, Cố Tuyết Cầm nói.
Cảnh này cũng bị Long Vận Nhi nhìn thấy, trong lòng cô ấy có chút cảm thán, cô ấy rất ngưỡng mộ cách vợ chồng chung sống với nhau như thế này.
Cảnh giới cao nhất của tình yêu là gì? Không phải yêu, không phải một mình hưởng thụ, không phải là thề non hẹn biển, không phải là đến chết cũng không thay đổi, mà là có thể thoải mái cùng nhau chia sẻ việc nhà.
Có thể làm được điều này thì chắc chắn cuộc sống sẽ hạnh phúc.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thì rót một ly nước ấm và uống.
“Anh đi gọi điện thoại”, Long Thiên Tiếu chợt nhớ ra chuyện gì, liền nói.
“Anh đi đi”, Long Thiên Tiếu nghe vậy liền đi lên lầu.
Đúng lúc này, một số điện thoại gọi đến, màn hình hiển thị là Châu Vấn.
“Long, ba giờ chiều nay, tôi dẫn Thắng Thiên đến đàm phán với cậu, cậu cũng dẫn theo Lôi Hổ. Địa điểm là Nhất Phẩm Lâu”.
Sau khi điện thoại được kết nối liền truyền đến giọng nói của Châu Vấn.
“Được. Tôi cũng đang định gọi điện thoại cho anh, anh bảo với bên Bắc Thành, đừng có hành động gì, nếu không sau này xảy ra chuyện gì thì tôi cũng không có cách nào kiểm soát được”.
Long Thiên Tiếu nói một cách trịnh trọng, anh nhớ lại cuộc nói chuyện với Lôi Hổ, sau khi cân nhắc, anh quyết định gọi điện cho Châu Vấn, trùng hợp là anh vừa muốn gọi thì Châu Vấn liền gọi tới.
“Yên tâm, sẽ không đâu. Phương Cận còn trong tay Lôi Hổ, hơn nữa Thắng Thiên sẽ không làm trái ý tôi”, Châu Vấn nói một cách vô cùng chắc chắn.
“Vậy thì tốt, không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây”.
Long Thiên Tiếu nói. Sau khi chào tạm biệt, Long Thiên Tiếu liền cúp điện thoại, anh mở Wechat lên, nhắn cho Lôi Hổ một tin.
“Ba giờ chiều, Nhất Phẩm Lâu, tôi, anh, Phương Thắng Thiên, Châu Vấn”.
“Anh Long, tôi cần dẫn theo bao nhiêu người?”, Lôi Hổ trả lời.
“Một mình anh là được rồi, nếu anh không biết lái xe thì có thể gọi một tài xế”, Long Thiên Tiếu trả lời.
“Được”, Lôi Hổ trả lời.
“Ừm”, Long Thiên Tiếu đáp lại một chữ.
“Cuối tuần sau ra ngoài chơi có được không?”
Lúc này, Cố Tuyết Cầm từ bên ngoài đi vào và hỏi.
“Trước đây sao không thấy em ra ngoài chơi?”, Long Thiên Tiếu có chút kinh ngạc nói.
“Bởi vì không có tiền”, Cố Tuyết Cầm nói một cách thẳng thắn.
“Bây giờ có tiền rồi đúng không?”, Long Thiên Tiếu cười và nói.
“Đúng thế, trong tài khoản em còn mười triệu tệ cơ, ngay cả tiền lương một tháng của em cũng hơn mười ngàn tệ, em lại chẳng tiêu gì. Cuối năm rồi, bên phía nhà họ Cố sẽ chia hoa hồng. Việc hợp tác với nhà họ Tần khá suôn sẻ, đã giao được hai lô hàng, họ rất hài lòng với hàng hóa của chúng ta. Cuối năm, trong tài khoản sẽ có một khoản tiền lớn”.
Cố Tuyết Cầm xõa tóc ra và chải đầu.
“Lợi nhuận em nhận được là 73%”, Long Thiên Tiếu gật đầu và nói.
“Cái gì mà là em nhận được, là nhà chúng ta nhận được 73%. Lợi nhuận ròng hàng năm của nhà họ Cố khoảng một trăm triệu tệ, năm nay có dự án hợp tác với nhà họ Tần, lợi nhuận ước tính lên tới hai trăm triệu tệ. Nếu lợi nhuận từ dự án này hơn một trăm triệu thì em có thể nhận được hàng chục triệu, lợi nhuận của nhà họ Cố sẽ tăng khoảng 30% so với năm ngoái”, Cố Tuyết Cầm nói một cách hùng hổ.
“Nếu như bọn họ không làm chuyện ngu ngốc thì nhà họ Cố sẽ nhanh chóng trở thành gia tộc hạng nhất ở thành phố Lâm Giang”, Long Thiên Tiếu nói.
“Cũng đúng”.
Cố Tuyết Cầm vô cùng đồng tình với lời nói của Long Thiên Tiếu.
“À đúng rồi, lúc nãy bà nội gọi điện đến, bảo chúng ta ngày mai qua đó”.
Cố Tuyết Cầm chợt nhớ ra cái gì, liền nói.
“Có chuyện gì sao?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Không biết, bà ta không nói, chỉ bảo chúng ta qua đó”, Cố Tuyết Cầm lắc đầu và nói.
“Vậy thì qua đó”, Long Thiên Tiếu nói.
“Buổi chiều anh phải đi ra ngoài một chuyến, Lôi Hổ tìm anh có việc”, Long Thiên Tiếu lại nói.
“Anh ta tìm anh có việc gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi. Sau khi biết được thân phận của Lôi Hổ, cô luôn cảm thấy những người quen biết với Lôi Hổ đều sẽ gặp nguy hiểm, dù sao thì Lôi Hổ cũng là người lăn lộn trong giới xã hội đen.
“Chỉ là bàn một số việc, anh ta và Phương Thắng Thiên có một số mâu thuẫn, cần anh đi hòa giải”, Long Thiên Tiếu sợ Cố Tuyết Cầm lo lắng, liền nói ra.
“Dù sao thì anh nên cẩn thận chút”, Cố Tuyết Cầm lại nói.
“Chưa có ai ở thành phố Lâm Giang có thể uy hiếp được anh”, Long Thiên Tiếu vô cùng tự tin nói.
“Vậy cũng phải cẩn thận”.
Cố Tuyết Cầm nói. Cô hiểu rất rõ thực lực của Long Thiên Tiếu, nhưng chuyện gì cũng có ngoại lệ, tóm lại vẫn phải cẩn thận.
Thời gian trôi nhanh, đúng ba giờ chiều, Long Thiên Tiếu có mặt tại Nhất Phầm Lâu.
Lôi Hổ cũng tới cùng lúc đó, hai người vừa lúc gặp nhau ở Nhất Phẩm Lâu.
“Anh Long”.
Lôi Hổ từ trên xe bước xuống, chắp tay chào Long Thiên Tiếu và nói.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy thì chỉ gật nhẹ đầu.
Lúc này, Châu Vấn dẫn Phương Thắng Thiên đi ra.
“Đây chắc là đại ca Lôi Hổ của Đông Thành”
Châu Vấn đi phía trước, nhìn Lôi Hổ, chắp tay chào và nói.
“Anh Châu là bậc tiền bối, Lôi Hổ tôi trước mặt anh không dám ngông cuồng”, Lôi Hổ đáp lễ và nói.
“Đâu có, đều là những chuyện đã qua rồi”, Châu Vấn cười nói.
“Anh Long”.
Phương Thắng Thiên thấy Long Thiên Tiếu cũng chào hỏi, Long Thiên Tiếu chỉ gật nhẹ đầu.
Phương Thắng Thiên lúc này chỉ là người đi theo Châu Vấn, đã không còn bộ dáng của người đứng đầu Bắc Thành nữa rồi.
“Ồ, anh Long đến rồi”, lúc này một giọng nói đột ngột truyền đến.