“Nếu đúng như vậy, tôi có chút ghen tỵ với cô Cố đó, có một người chồng nấu ăn ngon như vậy, chắc ngày nào cô cũng được ăn ngon đúng không?”
Lúc này, Đông Phương Tuyết có chút ngưỡng mộ nói, nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ liếc nhìn Long Thiên Tiếu, trong lòng cô dâng lên cảm giác vui sướng, cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là Long Thiên Tiếu được khen, vậy mà cô còn thấy vui hơn khi mình được khen.
“Mọi người quá khen rồi, nói như thế nào, anh ấy cũng chỉ là dân nghiệp dư thôi”.
Cố Tuyết Cầm khiêm tốn nói.
“Cô Cố, không thể nói vậy được, Tần Viễn Lâm tôi, chim bay trên trời, bò chạy dưới đất, cá bơi dưới nước, sơn hào hải vị gì tôi cũng đã từng ăn. Chắc mọi người cũng tin, với thực lực của tôi, về cơ bản muốn ăn gì liền có cái đó. Tuy nhiên, Tần Viễn Lâm tôi đã ăn khắp thiên hạ lại không thể tìm ra món nào ngon hơn cậu Long nấu. Đầu bếp nhà tôi toàn là đầu bếp cao cấp, hôm nay đến đây cũng là những đầu bếp hàng đầu, nhưng so với cậu Long vẫn còn kém xa”.
Tần Viễn Lâm nhấp một ngụm rượu, cảm xúc nói. Đám người đứng vây xung quanh nghe Tần Viễn Lâm chém gió.
Mọi người cũng đã được nếm tay nghề nấu ăn của Long Thiên Tiếu, vì vậy bọn họ cũng đồng tình với lời nói của Tần Viễn Lâm.
“Ông Tần, tôi là bếp trưởng ở đây, ông nói như vậy khiến chúng tôi có chút không phục đó”.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mập mạp đứng ra, nói với Tần Viễn Lâm.
“Không phục có tác dụng gì, phải chấp nhận sự thật”.
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm lại lắc lắc đầu, sau đó nói.
“Nếu ông Tần đã nói tay nghề nấu nướng của anh Long rất tốt, vậy thì chúng tôi muốn thử đồ ăn trên bàn này. Nếu có thể thuyết phục khẩu vị của chúng tôi, chúng tôi đương nhiên không có gì để nói nữa. Bằng không, chủ tịch nói những lời đó, sợ rằng khó thuyết phục công chúng”.
Bếp trưởng nói.
“Đúng đấy, bếp trưởng nói không sai, chúng tôi là dân chuyên nghiệp, lẽ nào trên phương diện nấu nướng, còn thua cả một đầu bếp nghiệp dư sao?”
“Đúng đó đúng đó, tôi luôn cảm thấy mọi người đang chém gió tâng bốc, tôi không tin trên thế giới này thật sự có mùi vị ngon như mọi người nói”.
“Đúng, chỉ nói suông, rất khó để người khác tin”.
Dưới sự dẫn dắt của bếp trưởng, đám đầu bếp kia cũng ào ào nói.
“Nếu các cậu muốn thử, cũng không phải không thể, các cậu thử đi, nếu cho rằng tài nấu nướng của cậu Long ngon hơn mình, các cậu phải thừa nhận khuyết điểm thiếu sót trước mặt cậu ấy”.
Nghe xong, Tần Viễn Lâm bình tĩnh nói với đám đầu bếp.
“Đó là đương nhiên, làm nghề này, nếu núi cao còn có núi cao hơn, chúng tôi tự nhiên sẽ thừa nhận những thiếu sót của mình, đây không phải là chuyện lớn gì”.
Bếp trưởng hào sảng nói.
“Được, phục vụ, chuẩn bị mấy chiếc bát, để bọn họ nếm thử”.
Tần Viễn Lâm cũng nói, nói xong, phục vụ liền bưng lên mấy bộ bát đũa. Thấy thế, bếp trưởng cũng gọi mấy vị đầu bếp lên.
Tính cả bếp trưởng tổng cộng có khoảng năm sáu người, bọn họ cùng cầm bát nếm thử đồ ăn Long Thiên Tiếu nấu.
Thấy cảnh tượng này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm chỉ biết cười khổ. Trong mắt Long Thiên Tiếu, mấy món anh làm cũng không phải cao lương mỹ vị gì, chỉ là một số món ăn gia đình thường ngày, anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể nấu ngon hơn đầu bếp chuyên nghiệp.
Đám đầu bếp đó gắp một ít thức ăn cho vào miệng, nhẹ nhàng thưởng thức, một lát sau, sắc mặt bọn họ đột nhiên thay đổi, mọi người thì thầm với nhau, dường như đang bàn bạc gì đó.
Thấy thế, bếp trưởng cũng vô cùng tò mò, anh ta đi tới nếm thử từng món, nếm thử món đầu tiên, sắc mặt anh ta hơi thay đổi.
Khi nếm đến món thứ hai, trên mặt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Nếm đến món thứ ba, trên mặt anh ta có chút kích động.
Sau khi nếm đến món thứ tư, anh ta cảm thấy mình không còn kiểm soát được bản thân nữa, anh ta gắp lia lịa mấy món vào bát mình, ăn từng miếng lớn.
“Sao? Mùi vị thế nào, nếm ra chưa? Có phải tốt hơn tay nghề của các cậu không?”
Tần Viễn Lâm liếc nhìn bếp trưởng, hỏi. Nhưng vào lúc này, bếp trưởng dường như không nghe thấy lời Tần Viễn Lâm nói vậy, anh ta chỉ quan tâm đến ăn, ăn hết ở trong bát lại gắp tiếp.
“Này, bếp trưởng mập mạp kia, anh đang làm gì thế?”
Tần Tiểu Manh cảm thấy có gì đó không đúng, cô cau mày hỏi.
“Tôi vẫn chưa nếm ra, tôi phải nếm tiếp, mọi người đợi chút, ăn thêm hai bát nữa, chắc tôi sẽ nếm ra”.
Nghe xong, bếp trưởng lại nói.
“Tên béo nhà anh, tôi thấy anh rõ ràng đang muốn ăn trực, anh có còn biết xấu hổ không vậy?”
Tần Tiểu Manh cạn lời nói.
“Ha ha ha, thật ngại quá thật ngại quá, không thể kìm lòng không thể kìm lòng”.
Bếp trưởng cười ha hả nói.
“Cái gì mà không thể kìm lòng, nói đi, rốt cuộc làm sao, còn có đám cấp dưới của anh cũng nếm thử rồi, nói đi, mùi vị thế nào?”
Tần Tiểu Manh có chút thô bạo nói, tên bếp trưởng mặt dày này, thế mà lại muốn ăn trực, thật không biết xấu hổ mà.
“Khụ khụ, ngon!”
Nghe thấy vậy, bếp trưởng ho nhẹ một tiếng, sau đó nói. Là một đầu bếp chuyên nghiệp, vậy mà anh ta lại cảm thấy đồ ăn đầu bếp nghiệp dư nấu còn ngon hơn cả mình, anh ta cảm thấy có chút xấu hổ.
Nhưng những món này của Long Thiên Tiếu, quả thực rất ngon, anh ta ăn đến nỗi quên trời quên đất, nếu Tần Tiểu Manh không ngăn cản, anh ta có thể ăn mãi không dừng.
“Các cậu cảm thấy thế nào?”
Bếp trưởng lại hỏi đám đầu bếp phía sau.
“Mùi vị rất ngon, tôi chưa bao giờ được ăn một bữa ăn đặc biệt như ngày hôm nay”.
“Nhìn qua chỉ là mấy món gia đình thường ngày, nhưng mùi vị lại rất ngon, ăn những món này, quả thực là một loại hưởng thụ”.
“Tôi cho rằng, cho dù là đầu bếp chuyên nghiệp cũng không có tài nấu nướng tốt như anh Long, nếu có thể, tôi muốn nếm tiếp”.
Trước câu hỏi của bếp trưởng, đám người lần lượt đáp. Thảo nào mấy vị khách Vip này không thích mấy món bọn họ nấu, hóa ra món anh Long làm quá ngon.
“Sao, bây giờ các cậu phục chưa?”
Lúc này, Tần Viễn Lâm cũng nói, khi ông ta nói ra lời này, vẻ mặt có chút đắc ý, giống như người được khen là ông ta vậy.
“Phục rồi phục rồi, chúng tôi phục rồi, quả nhiên là núi cao còn có núi cao hơn. Không ngờ anh Long còn có tài nấu nướng siêu đỉnh này”.
Bếp trưởng cảm thán nói, anh ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn về phía Long Thiên Tiếu.
“Cậu biết là được, nếu cậu học hỏi chút từ cậu Long, tôi cũng không cần chạy đến nhà cậu ấy mỗi ngày nữa”.
Nghe thấy vậy, Tần Viễn Lâm bùi ngùi nói, nhớ đến những ngày tháng vác mặt đi ăn trực, ông ta liền cảm thấy xót xa.