“Bởi vì bởi vì!”
Nghe thấy vậy, Long Tiểu Tịch có chút ngại ngùng, cô bé muốn nói gì đó lại thôi.
“Bởi vì gì?”
Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Bởi vì em sợ chết!”
Cuối cùng Long Tiểu Tịch cũng nói ra, nghe được lời này, trán Cố Tuyết Cầm đầy vạch đen, cô cảm thấy mình đang bị đứa con nít khinh thường.
“Không chết được đâu, em yên tâm”.
Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.
“Lái đi, không sao, có tôi ở đây”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.
Nói xong, Cố Tuyết Cầm liền khởi động xe, thật ra từ tập đoàn Cố Thị qua đây là do Cố Tuyết Cầm tự lái đến, mặc dù lái hơi chậm nhưng cuối cùng cũng không xảy ra sai sót gì.
Xe vừa mới nổ máy, một tay Long Thiên Tiếu đặt trên vô lăng, anh giúp cô điều khiển phương hướng, thấy cảnh tượng này, Long Tiểu Tịch có loại cảm giác ghê rợn.
Đợi sau khi xe lăn bánh, Cố Tuyết Cầm lái xe vững vàng trở lại, cô bé mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy ngày tiếp theo, từng ngày trôi qua một cách đơn điệu: Đi làm, tan làm, về nhà.
Cố Tuyết Cầm đã sớm quen với cuộc sống này, không giống như trước đây, trước đây chỉ có một mình cô trải qua cuộc sống đơn điệu này, nhưng hiện tại có thêm Long Thiên Tiếu, cô cảm thấy không giống nữa.
Có thêm nhiều hy vọng và nhiều ý tưởng hơn cho cuộc sống.
Mấy ngày nay, Cố Tuyết Cầm đều lái xe, sau khi lái hai ba ngày, cô đã tìm lại được cảm giác lái xe, không có Long Thiên Tiếu ngồi ở bên cạnh, cô vẫn có thể lái xe một cách thuần thục và vững chắc.
Trưa thứ bảy, Cố Tuyết Cầm đúng hẹn đến đón Sở Uyển Tình và Lương Giai.
“Bố, tại sao bố không đi cùng chị Tuyết Cầm, bố không sợ vợ bố bị người ta bán đi à?”
Thấy Cố Tuyết Cầm lái xe rời đi, Long Tiểu Tịch càm rà càm ràm.
“Thôi đi, con nói nhăng nói cuội gì đó, người lớn như vậy rồi sao có thể nói bán là bán chứ?”
Long Thiên Tiếu cạn lời nói.
“Vậy được rồi, dù sao cũng không phải là vợ con, con không nói nữa, tùy bố!”
Long Tiểu Tịch bày ra bộ mặt bất đắc dĩ nói, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại được một phen cạn lời.
Anh rút điện thoại ra, bấm số gọi Tần Tiểu Manh.
“Ông chú kì quái, có chuyện gì đó?”
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Tiểu Manh.
“Cháu có ở nhà không?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Có! Thật nhàm chán, cuối tuần ngoài ở nhà ra chẳng có hoạt động gì!”
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh đáp.
“Nhà cháu còn xe không?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Có chú ạ, chú muốn mượn xe sao? Chú muốn xe gì? Lamborghini, Rolls-Royce, Cayenne, Porsche, Ferraei, xe gì cũng có, mười mấy chiếc, tất cả đều nằm dưới gara!”
Tần Tiểu Manh nhiệt tình giới thiệu, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại cạn lời.
“Xe gì cũng được, chị Tuyết Cầm lái xe chú đi rồi, bây giờ chú cần dùng xe”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Ừm, vậy chú đến lấy đi, cháu lười ra ngoài, 7 giờ tối, cháu sẽ đến tháp Lâm Giang”.
Tần Tiểu Manh lại nói.
“Ok”.
Long Thiên Tiếu đáp, nói xong, anh liền cúp máy.
“Bố đến nhà chị Tiểu Manh lát, con tự chơi ở nhà nhé, hoặc lên tìm cô Vận Nhi chơi cùng”.
Long Thiên Tiếu nói với Long Tiểu Tịch.
“Không được, con cũng muốn đi”.
Nghe thấy thế, Long Tiểu Tịch tiến lên nắm lấy tay áo Long Thiên Tiếu, sau đó nói.
“Tùy con”.
Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói.
“Cái gì gọi là tùy con, haizz, bố có vợ rồi nên càng ngày càng đối xử không tốt với con”.
Long Tiểu Tịch kéo tay áo Long Thiên Tiếu, tủi thân nói.
“Con đừng làm trò nữa được không?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.
“Lêu lêu lêu!”
Long Tiểu Tịch tinh nghịch làm mặt quỷ, cô bé kéo vạt áo Long Thiên Tiếu ung dung bước đi, nhưng bước chân của Long Tiểu Tịch hiển nhiên không theo kịp Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu không còn cách nào khác, anh đành phải bế cô bé lên. Được Long Thiên Tiếu ôm, Long Tiểu Tịch bắt đầu sờ soạng tóc Long Thiên Tiếu, khiến cho tóc anh rối như tơ vò.
“Bố ơi, râu bố dài quá, hôm nay bố chưa cạo râu à?”
Long Tiểu Tịch dụi dụi khuôn mặt nhỏ nhắn của mình vào cằm Long Thiên Tiếu, sau đó nói.
“Con lắm chuyện quá”.
Long Thiên Tiếu không nói nên lời.
“Con nhổ giúp bố”.
Long Tiểu Tịch cười hì hì nói, nói xong, đôi tay nhỏ mập mạp của cô bé nắm lấy mấy cọng râu vẫn chưa dài của Long Thiên Tiếu, dùng sức kéo ra.
“Á!”
Cơn đau nhói ở cằm truyền đến, Long Thiên Tiếu hít một ngụm khí lạnh.
“Con mà làm bừa nữa, bố sẽ ném con ở ven đường”.
Long Thiên Tiếu bất lực nói.
“Hì hì”.
Nghe được lời này, Long Tiểu Tịch không sợ mà còn cười. Đến cửa nhà Tần Tiểu Manh, Long Thiên Tiếu liền đặt Long Tiểu Tịch xuống.
Vừa xuống đất, Long Tiểu Tịch liền chạy đến bấm chuông cửa.
Không lâu sau, Tần Tiểu Manh đi ra mở cửa.
“Chị Tiểu Manh”.
Long Tiểu Tịch ngọt ngào hét lên.
“Ha ha ha, sao em cũng đến?”
Tần Tiểu Manh ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói.
“Là bố dẫn em đến”.
Long Tiểu Tịch nói.
“Xe ở dưới gara, cháu đưa hai người xuống”.
Tần Tiểu Manh ngáp một cái, cầm lấy một chùm chìa khóa từ trong nhà, cô đi dép lê xuống dưới gara.
Long Thiên Tiếu bế Long Tiểu Tịch đi theo phía sau.
“Xe ở đây cả, chú muốn chiếc nào thì tự lấy nhé, chìa khóa ở đây”.
Tần Tiểu Manh lại ngáp một cái, nói.
“Bố, con muốn chiếc đó”.
Long Tiểu Tịch chỉ vào một chiếc Lamborghini màu xanh lam, sau đó nói.
“Vậy lấy chiếc này”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu cũng nói.
“Ok, chìa khóa này, cháu về ngủ tiếp đây”.
Tần Tiểu Manh đưa chìa khóa cho Long Thiên Tiếu, sau đó nói, nói xong, cô nghênh ngang rời đi.
Long Thiên Tiếu ném Long Tiểu Tịch lên xe trước, sau đó anh mới lên xe khởi động.
“Có biết hôm nay là ngày gì không?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Con không biết”.
Long Tiểu Tịch thẳng thắn nói.
“Hôm nay là sinh nhật chị Tuyết Cầm con”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“A? Vậy có phải là có rất nhiều đồ ăn ngon không?”
Long Tiểu Tịch hiển nhiên có chút kinh ngạc.
“Sao con chỉ biết ăn thế?”
Long Thiên Tiếu cạn lời nói.
“Con không ăn, con có thể làm gì chứ?”
Long Tiểu Tịch chớp chớp mắt, hỏi.
“Con không tặng gì đó cho chị Tuyết Cầm à, ngày nào người ta cũng dạy con làm bài tập”.
Long Thiên Tiếu liếc xéo Long Tiểu Tịch, nhàn nhạt nói.
“Vậy con nấu đồ ăn cho chị ấy nhé?”
Long Tiểu Tịch đảo tròng mắt, sau khi suy nghĩ hồi lâu, hai mắt cô bé sáng lên, nói.
“Tùy con”.
Long Thiên Tiếu thờ ơ nói.
“Vậy cứ quyết thế nhé”.
Nghe được lời này, Long Tiểu Tịch liền nói, không lâu sau, chiếc xe đã dừng trước cửa biệt thự, Long Thiên Tiếu đưa Long Tiểu Tịch vào nhà.
“Anh, anh nói chiều nay dẫn em ra ngoài, chúng ta đi đâu vậy?”
Vừa vào cửa, Long Vận Nhi liền hỏi.
“Sắp xuất phát rồi, em chuẩn bị chút. Hôm nay là sinh nhật chị dâu em, anh định dẫn mọi người ra ngoài ăn”.
Long Thiên Tiếu nói với Long Vận Nhi.
“Hả? Hôm nay là sinh nhật chị dâu sao? Em chưa chuẩn bị gì cả”.
Nghe xong, Long Vận Nhi cũng có chút bất ngờ nói.