“Có chuyện gì sao?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ lãnh đạm hỏi.
“Nghe nói anh Long bao phòng hòa nhạc đỉnh tháp Lâm Giang, còn cả phòng ăn tầng áp chót. Không biết anh Long có tiết mục gì vậy? Tôi chỉ tò mò một chút, nếu không tiện thì anh cũng không cần nói đâu”.
Lôi Hổ lại cười ha hả nói.
“Sao anh lại biết chuyện này”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút kinh ngạc nói.
“Quan hệ giữa tôi và cục trưởng Trần Hướng Thiên cũng không tệ, tôi và ông ấy cũng xem như đồng môn. Những năm gần đây, tôi ở thành phố Lâm Giang nhưng chưa từng gây phiền toái gì cho ông ấy. Hôm đó tôi cùng ông ấy uống hai ba chén, ông ấy nhắc đến anh Long, tôi mới biết hai người có giao tình sâu đậm. Tôi nghe nói anh Long bao toàn phòng hòa nhạc đỉnh tháp Lâm Giang nên mới thuận miệng hỏi, ông ấy tiết lộ cho tôi một chút”.
Lôi Hổ nghe vậy, liền nói từ đấu đến cuối sự việc.
“Chẳng lẽ ông ấy không nói tôi dùng chỗ đó để làm gì sao?”
Long Thiên Tiếu như nhìn ra điều gì đó liền hỏi.
“Haha, anh xem đầu óc tôi thế này, đúng thật không bì với anh Long được. Ông ấy quả thực có nói nhưng bảo tôi giữ bí mật, nói là anh muốn tạo bất ngờ cho cô Cố trong ngày sinh nhật”.
Lôi Hổ có chút ngượng ngùng cười, xấu hổ nói.
“Anh biết giữ bí mật là tốt rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói, không có ý trách cứ.
“Tôi chỉ muốn hỏi, tôi có thể đến đó không, dù sao cũng là sinh nhật cô Cố, tôi muốn muốn biểu đạt một chút tâm ý của mình”.
Lôi Hổ lại hỏi.
“Anh muốn tới thì tới nhưng đừng quá khoa trương, đến nỗi mọi người đều biết thì không hay lắm”.
Long Thiên Tiếu lắc đầu sau đó nói.
“Được, anh Long yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không quá khoa trương đâu”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy, rất vui mừng nói.
“Được, bảy giờ tối thứ bảy, anh đến là được”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đáp. Đúng vào lúc này, Cố Tuyết Cầm trở lại. Cô thấy Long Thiên Tiếu và Lôi Hổ đang trò chuyện khá vui vẻ nhưng không biết hai người họ đang nói chuyện gì.
“Thời gian cũng sắp muộn rồi, chúng ta phải đón Tiểu Tịch tan học thôi”.
Lúc này, Cố Tuyết Cầm nhìn đồng hồ rồi nói với Long Thiên Tiếu.
“Tôi đi trước, cón chuyện gì thì liên lạc qua điện thoại”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, liền nói với Lôi Hổ.
“Được, anh Long đi thong thả, tôi tiễn anh”.
Lôi Hổ nghe vậy cũng đứng lên, bộ dạng muốn tiễn Long Thiên Tiếu về.
Cuối cùng, Lôi Hổ vẫn tiễn Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm ra đến bên ngoài quảng trường Quảng Vật, nhìn thấy xe Long Thiên Tiếu rời đi sau đó mới về.
“Cao Bá, cậu chọn giúp tôi một món quà sinh nhật, cô Cố là người trẻ tuổi, đừng để tôi giống như đi mừng thọ, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn gì đó. Quà phải lộng lẫy chút, đáng giá nữa, ít nhất phải đắt trên triệu tệ, ngọc thạch hay món đồ cổ gì đó cũng được”.
Lôi Hổ quyết định rất nhanh liền nói.
“Vâng, đại ca yên tâm, mấy hôm tới em sẽ đi tìm. Đại ca qua đó chính là đại diện cho Đông Thành của chúng ta, không thể để mất mặt được. Nếu có thể khiến anh Long vui nói không chừng sẽ truyền thụ cho chúng ta hai bộ công phu nữa!”
Cao Bá nghe vậy cũng nói.
“Cậu biết là tốt rồi, mau đi làm đi!”
Lôi Hổ lại nói, Cao Bá nghe vậy rất vui mừng nói.
“Chuyện này, anh tính xử lý thế nào?”
Trên đường đi đến nhà trẻ, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Cô nói xem?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười cười nói.
“Làm sao tôi biết được, trong nhà không phải đều do anh quyết định sao? Nếu bảo tôi, tôi làm sao có cách, tôi cũng không làm được!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút nói không nên lời.
“Cô nói với bà lão nhà họ Cố một tiếng, nói rõ có một quyết định quan trọng cần phải trao đổi, mở cuộc họp đại gia tộc”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại nói.
“Cho nên vẫn là câu nói kia, anh định làm thế nào?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy lại hỏi.
“Hành vi của Cố Hiểu Huy tuy rằng không gây nên hậu quả cực kỳ nghiêm trọng nhưng mưu đồ trong chuyện này có tình tiết nghiêm trọng, ảnh hưởng đến an toàn xã hội. Nhà họ Cố phải trả giá đắt cho hành động của anh ta, nếu không đám người đó sẽ cho rằng chúng ta dễ bắt nạt, có một lần thì sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thốt ra với ngữ khí lạnh lùng.
“Tôi đã nói, trải qua nhiều chuyện như vậy, Cố Hiểu Huy vẫn không biết điểm dừng, cái này đã nói lên rất nhiều điều rồi”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, hít sâu một hơi sau đó nói.
“Cho nên cụ thể xem ngày mai đã, xem tâm tình chúng ta thế nào, nếu cô muốn bọn họ bồi thường thì cũng có thể nói với tôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.
“Anh quyết định đi, tôi đều nghe theo anh”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, cô thực sự không thích hợp đưa ra các yêu cầu khắt khe, cô là phụ nữ thường sẽ mềm lòng.
“Cũng có thể”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.
Sau khi đón Long Tiểu Tịch xong, họ liền trở về nhà.
Sau khi về nhà, Cố Tuyết Cầm bận rộn nấu ăn trong bếp, Long Thiên Tiếu thì ở bên ngoài gọi điện thoại.
Sau khi ra bên ngoài, Long Thiên Tiếu tìm đến số điện thoại của Sở Uyển Tình, trực tiếp gọi điện cho cô ấy.
“Alo, anh rể, có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Sở Uyển Tình.
“Thứ bảy tuần này, có chuyện cần cô giúp đỡ”.
Long Thiên Thiếu nhàn nhạt nói.
“Anh có chuyện gì, nói đi, thứ bảy tuần này không phải là sinh nhật Tuyết Cầm sao?”
Sở Uyển Tình dứt khoát đáp.
“Chiều thứ bảy tuần này cô hẹn cô ấy ra ngoài đi dạo, sau đó tầm 7 giờ tối thì đưa cô ấy đến đỉnh tháp Lâm Giang”.
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Anh không phải ngốc đấy chứ, buổi hòa nhạc trên tháp Lâm Giang đã bị hủy rồi, anh làm việc đúng thật không đáng tin, muốn mời cô ấy đi xem buổi hòa nhạc thì cũng phải thăm dò tin tức chứ”.
Sở Uyển Tình có chút cạn lời.
“Cô cứ làm theo những gì tôi nói là được. Tôi biết buổi hòa nhạc ở tháp Lâm Giang đã bị hủy bỏ, tôi cũng không phải mời cô ấy đi xem hòa nhạc”.
Long Thiên Tiếu đáp.
“Vậy đến tháp Lâm Giang làm gì? Tôi nghe nói phòng ăn tầng áp chót của tháp Lâm Giang cũng đã được bao hết rồi, làm gì đến lượt anh?”
Sở Uyển Tình nghe vậy có chút hèn mọn nói.
“Tôi chỉ hỏi cô chuyện này, cô có thể làm được không?”
Long Thiên Tiếu lại kiên nhẫn hỏi.
“Có thể thì có, nhưng bắt buộc sao?”
Sở Uyển Tình lại hỏi.
“Vậy cô cứ làm như vậy là được rồi. Đừng hỏi tại sao, được chưa?”
Long Thiên Tiếu nói.
“Được rồi được rồi, tôi tin anh một lần này, ai bảo anh là chồng của bạn tôi! Có điều tôi nói anh biết, nếu anh làm loạn buổi sinh nhật của Tuyết Cầm tôi sẽ bảo cậu ấy ly hôn với anh đấy!”
Sở Uyển Tình do dự một chút nhưng vẫn đáp ứng, sau đó lại uy hiếp nói.
“Cô yên tâm đi, sẽ không xảy ra sai sót gì đâu”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, vô cùng tự tin nói.
“Vậy được, hi vọng anh không khiến chúng tôi thất vọng, nếu không còn chuyện gì tôi cúp máy trước đây”.
Sở Uyển Tình lại nói.
“Ừm”.
Sau khi chào tạm biệt lẫn nhau, Long Thiên Tiếu liền cúp điện thoại.
Sau khi thương lượng với Sở Uyển Tình xong, Long Thiên Tiếu nghĩ nghĩ gì đó, anh mới lấy điện thoại ra lại tìm đến một dãy số, trực tiếp gọi đi.