“Lúc trước tôi thích đọc sách, trong một quyển sách nào đó tôi có hiểu về bản nhạc này, xem qua nhạc phổ, quả thật khó hơn những bản nhạc thông thường”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói.
“Cái gì mà có điều khó hơn, đó là vô cùng khó đấy anh biết chưa? Như tôi, tôi chỉ có thể đàn được năm mươi mốt giây đầu thôi, nhiều hơn một giây tôi cũng không đàn được. Bản nhạc này quá khó rồi. Nghe nói nghệ sĩ có trình độ cao nhất cũng không thể hoàn thành bản nhạc một cách trọn vẹn được”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút không đồng tình nói.
“Cũng thường thôi, không có khoa trương đến thế!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại thản nhiên nói.
“Nói như thể anh chơi được ấy!”
Cố Tuyết Cầm tức giận nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ biết cười không nói được lời nào. Anh thực sự có thể chơi, hơn nữa còn chơi được từ đầu đến cuối.
“Bản nhạc này vừa đăng lên đã được quan tâm nhiều như vậy, sau tin tức ngày mai chắc chắn toàn thế giới sẽ phải chấn động. Hoàng tử ếch thật sự quá lợi hại, có người còn so sánh anh ta với nghệ sĩ dương cầm vĩ đại Horowitz, anh có biết Horowitz là ai không?”
Cố Tuyết Cầm có chút kích động nói.
“Vladimir Horowitz là một trong những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trên thế giới. Ông ấy có thể biểu diễn hoàn hảo “Bản giao hưởng số ba”, là một nghệ sĩ dương cầm được Rachmaninoff hết sức sùng bái”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lại thản nhiên nói.
“Sao anh lại biết nhiều như vậy?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút kinh ngạc nói.
“Bởi tôi đọc nhiều sách, không gì là trong sách không có, đọc nhiều có thể mở mang thêm tầm hiểu biết”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.
“Được rồi, ngủ đi ngày mai còn phải đi làm nữa, không xem nữa, ngày mai xem tiếp”.
Cố Tuyết Cầm tắt điện thoại đi, sau đó nói. Cô đặt điện thoại di động của Long Thiên Tiếu sang một bên, sau đó liền nằm xuống, chỉ là lúc này không biết Long Thiên Tiếu từ lúc nào đã lần mò qua đây.
“Anh làm gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm cảm giác Long Thiên Tiếu dựa vào mình rất gần liền hỏi.
“Cô nói xem, cô vừa rồi dựa gần như vậy, cô cũng không thử nghĩ xem tôi chỉ là một người đàn ông bình thường thôi!”
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
Cố Tuyết Cầm nghe được lời này, cô thấy có chút căng thẳng, cảm giác sắp xảy ra chuyện gì rồi.
“Vậy thì sao chứ, anh là chồng tôi, sao tôi không thể đến gần anh”.
Cố Tuyết Cầm nghe thấy lời này cũng hợp tình hợp lý, nhưng bên trong lời nói cô lại cảm giác có chút chột dạ, bởi cô cảm giác hơi thở của Long Thiên Tiếu có chút kỳ lạ.
“Đương nhiên có thể. Có điều cô cũng đã nói vậy rồi, vậy chúng ta nên làm chuyện mà vợ chồng nên làm đi”.
Long Thiên Tiếu đột nhiên tà mị cười, nói xong liền ôm cơ thể mềm mại của Cố Tuyết Cầm vào lòng, xoay người đè lên trên.
“Đồ đáng ghét, tránh ra!”
Cố Tuyết Cầm chỉ cảm giác miệng bị che lại, một cảm giác ấm áp truyền đến, cô muốn giãy dụa nhưng dưới động tác của Long Thiên Tiếu cơ thể cô như muốn nhũn ra, không còn chút sức lực nào.
“Không được”.
Tới thời điểm quan trọng, Cố Tuyết Cầm dùng sức đẩy Long Thiên Tiếu ra.
“Tại sao?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Đàn ông các anh đều như nhau, quá dễ dàng có được sẽ không biết trân trọng. Anh muốn tôi đáp ứng anh cũng được, vậy phải xem biểu hiện sau này của anh đã”.
Cố Tuyết Cầm quyệt quyệt miệng, xấu hổ đỏ mặt ngượng ngùng nói. Giờ phút này cô có chút thở hổn hển, đây cũng là lần đầu tiên cô tiếp xúc với Long Thiên Tiếu thân mật như vậy. Trong lòng cô có một loại cảm giác sợ hãi lại có chút mong chờ, hiện giờ Long Thiên Tiếu không có thêm động tác nào cô lại có chút mất mát.
“Được, tôi đồng ý với cô”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ vuốt ve mái tóc Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
Anh cũng không phải không khống chế được chính mình.
“Vâng, vậy ngủ thôi!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cũng đáp.
“Ừm!”
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế đáp lại. Anh hơi nhắm mắt lại, đắp chăn lên.
Long Thiên Tiếu nặng nề chìm vào giấc ngủ, nhưng Cố Tuyết Cầm thì không, bị Long Thiên Tiếu gây sức ép như vậy, cô cần một chút thời gian để bình tĩnh lại.
Không bao lâu sau, từ chỗ Long Thiên Tiếu truyền đến tiếng thở đều đều, hẳn là đã ngủ rồi.
“Khốn kiếp, đàn ông đều là lũ móng heo”.
Cố Tuyết Cầm phát hiện điều này, oán trách nói.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Cố Tuyết Cầm cũng dần bình tĩnh lại, cô cố tình nhìn nhìn Long Thiên Tiếu, phát hiện Long Thiên Tiếu nằm đó, nhắm mắt dáng vẻ đã ngủ rồi còn ngủ rất sâu.
Nhờ ánh sáng bên ngoài chiếu vào, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt góc cạnh của Long Thiên Tiếu, nhìn như vậy, cô cảm thấy tướng mạo Long Thiên Tiếu cũng hơi đẹp trai.
Hoặc có thể nói, vốn dĩ anh đã đẹp trai rồi chỉ là bản thân cô ngày trước không phát hiện ra thôi.
Cứ nhìn như vậy, nơi mềm yếu nhất trong lòng Cố Tuyết Cầm có chút xúc động, cô hơi cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi Long Thiên Tiếu.
Chính vào lúc này, bàn tay to của Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng ôm lấy Cố Tuyết Cầm nhưng lại khiến Cố Tuyết Cầm hoảng sợ, mặt cô đã đỏ bừng lên.
“Khốn kiếp, anh vậy mà giả vờ ngủ!”
Cố Tuyết Cầm đánh một cái vào vai Long Thiên Tiếu, có chút chột dạ nói.
“Tôi đã sớm ngủ rồi, nhưng tri giác lại rất mẫn cảm cho dù lúc ngủ cũng có thể cảm nhận được tình huống xung quanh”.
Long Thiên Tiếu không mở mắt chỉ dùng giọng ngái ngủ nói, Cố Tuyết Cầm muốn giãy khỏi vòng tay Long Thiên Tiếu nhưng không thể thoát được chỉ có thể từ bỏ.
“Vậy anh ngủ đi, tôi không phiền anh nữa”.
Cố Tuyết Cầm xấu hổ đỏ mặt, chỉ là lúc này Long Thiên Tiếu không trả lời, không bao lâu sau truyền đến tiếng thở đều đều. Nghe thấy tiếng hít thở này, trong lòng Cố Tuyết Cầm thầm oán trách, cái người này là heo sao?
Thời gian trôi qua rất nhanh, sáng sớm, Long Thiên Tiếu bị tiếng điện thoại đánh thức, Cố Tuyết Cầm cũng bị đánh thức nhưng cô muốn ngủ thêm một chút, Long Thiên Tiếu bèn vào phòng tắm nghe điện thoại.
Long Thiên Tiếu nhìn di động, là Lôi Hổ gọi đến.
“Có chuyện gì vậy?”, Long Thiên Tiếu hỏi.
“Anh Long anh cũng dậy sớm nhỉ”.
Ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Lôi Hổ, Long Thiên Tiếu nghe thấy lời này có chút không nói nên lời, nếu anh không gọi đến thì tôi cũng không dậy sớm đến vậy!
“Có chuyện gì không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy tiếp tục hỏi.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ muốn nói một tiếng cảm ơn với anh”.
Lôi Hổ vô cùng khách khí nói.
“Hửm?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy vô cùng kinh ngạc nói.
Kế tiếp, Lôi Hổ kể chi tiết chuyện mấy ngày qua cho Long Thiên Tiếu nghe một lượt.
“Anh Long nếu không có anh, chúng tôi cũng không có cơ hội này, vì vậy công lao lớn nhất hẳn thuộc về anh Long”.
Lôi Hổ vô cùng cung kính nói.
“Cái này thì liên quan gì đến tôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười khổ nói.
“Bất luận thế nào chuyện này tất nhiên liên quan đến anh Long. Còn 10 triệu tệ kia, tôi đã gửi vào trong tài khoản của cô Cố rồi”.
Lôi Hổ lại vô cùng tôn kính nói.