“Cái này có gì khó đâu?”
Long Thiên Tiếu nằm trên giường nhìn thấy tin tức trên điện thoại, nói với giọng thản nhiên.
“Hờ hờ, ngày trước mua không ít son cho phụ nữ rồi nhỉ, đồ lăng nhăng!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, tức giận nói, bên này cô đang cẩn thận tô lại son cho mình.
“Không có, một số việc chỉ cần cô có lòng đi tìm hiểu, làm nó thì có thể học được thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy thản nhiên nói.
“Anh mau xem cho tôi, sao rồi, có đẹp không?”
Sau khi Cố Tuyết Cầm tô son xong liền đi đến bên giường nhìn Long Thiên Tiếu rồi hỏi.
“Thế nào cũng đẹp mà, vốn dĩ đã đẹp rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, liếc mắt nhìn một cái rồi nói.
“Hừ, qua loa, nói dối, đàn ông đều là đám móng heo”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, tức giận nói, có chút bực dọc ngồi xuống giường bên cạnh Long Thiên Tiếu.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười. Bên ngoài, tính cách Cố Tuyết Cầm tương đối lạnh lùng, bộ dạng như này của cô quả thực rất ít gặp, thậm chí ở bên cô năm năm nhưng gần đây anh mới thường nhìn thấy gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô.
Kỳ thật chính Cố Tuyết Cầm cũng không phát hiện ra, một số đặc điểm và tính cách của cô đang bất tri bất giác dần thay đổi, ví dụ trước mặt Long Thiên Tiếu ngày càng thích giận dỗi, ngày càng thích dựa vào anh thay vì làm chỗ dựa. Ví dụ như khi phát hiện người phụ nữ khác đi gần Long Thiên Tiếu cô sẽ có cảm giác không thoải mái.
Cũng chính vào lúc này, Long Thiên Tiếu chỉ cảm giác có một làn gió thơm phả vào mặt, Long Thiên Tiếu cảm nhận được hai cánh môi mềm mại hôn lên khuôn mặt của mình, sau đó nhanh chóng rời đi. Long Thiên Tiếu dường như theo bản năng muốn vươn tay lau nhưng tay đã bị Cố Tuyết Cầm giữ lại.
“Không được lau, anh chán ghét tôi vậy à?”
Cố Tuyết Cầm nhẹ nhàng nhíu đôi mày thanh tú lại, nhìn thấy trên má Long Thiên Tiếu có dấu son môi, có chút hờn dỗi nói.
“Vậy không lau nữa, dù sao cũng buồn ngủ rồi”.
Long Thiên Tiếu có chút nói không nên lời.
“Son màu này đúng thật không tồi, hàng hiệu đúng là hàng hiệu, tiền nào của nấy”.
Cố Tuyết Cầm tự nhìn kiệt tác của chính mình, mỉm cười nói.
“Được rồi, ngủ đi, không lau không lau nữa”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút bất đắc dĩ, nói xong bèn tắt đèn chui vào trong chăn, quay lưng về phía Cố Tuyết Cầm nhờ vào ánh sáng điện thoại, anh hình như vẫn đang xem gì đó.
“Anh đang xem gì vậy, tôi xem nữa!”
Cố Tuyết Cầm có chút không an phận, nói xong lời này vì để thấy rõ nội dung trong điện thoại của Long Thiên Tiếu cô liền đè ghé lên người Long Thiên Tiếu.
Động tác này, Cố Tuyết Cầm không có cảm giác gì nhưng Long Thiên Tiếu lại cảm giác có chút khó chịu, bởi lúc này phần lưng của anh rõ ràng cảm nhận được cơ thể mềm mại của Cố Tuyết Cầm, loại cảm giác vô cùng mềm mại.
Anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vào giờ phút này, anh cảm giác bên trong cơ thể mình có một luồng khí nóng đang dâng trào.
“Cô có thể?”
Long Thiên Tiếu có chút không thoải mái, nghẹn đỏ mặt nói.
“Tôi làm sao?”
Vẻ mặt Cố Tuyết Cầm vô tội nói.
“Không có gì”.
Long Thiên Tiếu hít sâu một hơi sau đó nói.
“Vậy anh đưa tôi nhìn, anh đang xem gì vậy?”
Cố Tuyết Cầm vẫn không hiểu ý của Long Thiên Tiếu, cơ thể mềm mại của cô vẫn đè lên người Long Thiên Tiếu, thời gian trôi qua càng lâu Long Thiên Tiếu càng có cảm giác mãnh liệt, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.
“Vậy cô cầm đi!”
Long Thiên Tiếu chỉ đơn giản đưa điện thoại của mình cho Cố Tuyết Cầm, anh không chắc Cố Tuyết Cầm đến gần mình như vậy mình có thể khống chế bản thân được bao lâu.
Tuy rằng anh có năng lực khắc chế hơn người, nhưng suy cho cùng anh cũng là một người đàn ông bình thường, mà Cố Tuyết Cầm lại xinh đẹp gợi cảm như vậy, điều này đối với Long Thiên Tiếu mà nói thật sự quá khó rồi.
Sau khi Cố Tuyết Cầm cầm được điện thoại, cô vẫn như cũ dựa vào Long Thiên Tiếu để xem, Long Thiên Tiếu trong lòng đau khổ không nói thành lời.
“Tác giả “Dấu vết mưa” đã tìm được hoàng tử ếch, hoàng tử ếch đồng ý chơi bản nhạc tâm huyết mà Lý Trường Dân dành mười năm để sáng tác, “Bản giao hưởng số 3” không còn là đỉnh cao không ai có thể chinh phục nữa, hoàn chỉnh “Bàn giao hưởng số 3” được hoàng tử ếch chơi!”
Cố Tuyết Cầm nhìn thấy hotsearch, lẩm bẩm đọc lên.
“Cái này cũng quá lợi hại rồi, hoàng tử ếch vậy mà có thể chơi “Bản giao hưởng số 3” sao?”
Cố Tuyết Cầm vô cùng khiếp sợ nói, nói rồi cô mới rời khỏi người Long Thiên Tiếu, bởi nội dung trên đó đã hấp dẫn cô.
“Bản nhạc mười năm tâm huyết dành tặng cho công chúa Bạch Tuyết của anh ấy”.
Cố Tuyết Cầm lại lẩm bẩm nói.
“Như này cũng quá cảm động rồi! Hoàng tử ếch vậy mà lại dùng bản nhạc này dành tặng cho người phụ nữ anh ấy yêu”.
Cố Tuyết Cầm thở nhẹ một hơi rồi nói.
“Cô có từng nghĩ tới, cô chính là công chúa Bạch Tuyết kia không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, hơi ngẩng đầu nói với Cố Tuyết Cầm.
“Thôi bỏ đi, anh chỉ là tên đầu gỗ, tôi không dám kỳ vọng anh có thể làm được những chuyện này, anh cứ làm tốt công việc của mình, lo kiếm tiền là được rồi”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy có chút nói không nên lời.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy chỉ cười không nói gì.
“Không phải cô thích các bản nhạc của Lý Trường Dân sao? Chẳng lẽ cô không muốn nghe thử bản nhạc mười năm tâm huyết của ông ta hả? Hơn nữa còn là lần đầu tiên biểu diễn”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút tò mò hỏi lại.
“Muốn chứ, tôi sao lại không muốn được. Nhưng lần biểu diễn đầu tiên của ca khúc là hoàng tử ếch dành tặng cho người anh ấy yêu. Chồng của tôi cũng không phải hoàng tử ếch mà”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy thở dài một hơi rồi nói.
“Sao cô biết tôi không phải?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Chỉ bằng anh, anh chỉ là tên đầu gỗ nào có nửa điểm giống hoàng tử ếch kia chứ?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy véo mũi Long Thiên Tiếu trêu chọc nói.
“Cô quên là tôi quen hoàng tử ếch sao, tôi có thể bảo anh ta không dành tặng ca khúc đó cho người mình yêu mà trực tiếp dành tặng cho cô”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cười nói.
“Tôi mới không cần, cho dù anh ta đồng ý thì làm vậy cũng không được. Người ta vốn muốn tặng nó cho vợ mình, anh lại yêu cầu như vậy rõ ràng phá hư chuyện tốt của người ta, vẫn nên thôi đi, đừng làm những chuyện như vậy”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy lại nói.
“Nhạc phổ của bản nhạc kia tôi đã xem qua, quả thật là một bản nhạc rất hay!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy có chút cảm khái nói.
“Anh hiểu về dương cầm sao?”
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.
“Hiểu một chút”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, hơi vênh mặt nói.
“Thôi bỏ đi, sao tôi chưa từng thấy anh chơi dương cầm nhỉ, không biết còn giả bộ, không biết xấu hổ”.
Cố Tuyết Cầm liếc mắt nhìn Long Thiên Tiếu một cái, lại hết sức chuyên chú xem nội dung trên mạng.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng chỉ biết cười trừ. Không phải cô chưa từng thấy mà thấy rồi nhưng không nhận ra thôi.
“Anh nói anh hiểu nhạc phổ, vậy anh hiểu “Bản giao hưởng số ba” không?”
Cố Tuyết Cầm liền hỏi.
“Nghe nói đây là bản nhạc khó chơi nhất thế giới, từng có người miêu tả, chơi bản nhạc này tiêu hao thể lực tương đương với việc xúc mười tấn than. Ngoài ra, đã có nhiều nghệ sĩ piano bị suy nhược thần kinh vì chơi nó”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười cười nói.
“Được quá nhỉ, không nhìn ra anh cũng biết kha khá về phương diện này đấy”.
Cố Tuyết Cầm nhìn anh với cặp mắt có vài phần khác trước, cô đột nhiên phát hiện Long Thiên Tiếu cũng biết khá nhiều điều.