Đại ca Lôi, người của cậu chết và bị thương, cho dù bây giờ tôi có cướp người ở đây thì chắc cậu cũng không làm gì được chúng tôi đúng chứ?”
Hồng Chính Hưng lại nói.
“Cái này mà ông cũng biết, ha ha ha”.
Lôi Hổ nghe xong liền cười lớn, những người xung quanh cũng cười theo hắn ta, chốc lát tất cả cùng phá lên cười.
Ông lão thấy vậy cảm thấy có điều gì đó không ổn, ông nhìn xung quanh nhưng không thấy gì bất thường.
“Hồng Chính Hưng, ông có biết tại sao Phương Thắng Thiên không tự đến đây không?”
Lôi Hổ ngừng cười, hắn đứng lên, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc mà nói. Hồng Chính Hưng nghe xong trả lời.
“Hừ, những… những chuyện nhỏ nhặt này còn cần Phương lão đại quản sao? Hôm nay nếu cậu biết điều thì giao Phương lão nhị ra đây, nếu không thì đừng trách”.
Hồng Chính Hưng hừ một tiếng rồi nói.
“Hồng Chính Hưng à Hồng Chính Hưng, ông là người đứng thứ hai thứ ba của Bắc Thành, tại sao có thể sống không thông minh như vậy? Phương Thắng Thiên không đến là vì anh ta sợ sẽ gặp chuyện ngoài ý muốn, nói trắng ra thì chính là sợ chết. Những việc đi nộp mạng như vậy, trước giờ anh ta đều không ngại để cho đàn em như các ông làm”.
Lôi Hổ cảm thán nói.
“Vậy thì sao, cứ như hôm nay cậu có thể làm gì chúng tôi vậy. Lôi Hổ à, trước khi đến đây, chúng tôi đã hoàn toàn nắm được tình hình của cậu. Phương lão đại của chúng tôi hiện đang lên kế hoạch, sau đó sẽ chơi đùa các người trong lòng bàn tay”.
Hồng Chính Hưng nghe xong liền rất tự tin đáp.
“Vậy ông nói xem, tình hình của chúng tôi là như thế nào?”
Lôi Hổ hứng thú hỏi.
“Đúng vậy, nói xem tình hình của chúng tôi là như thế nào?”
“Đúng vậy, ai cũng đều biết Phương Thắng Thiên thủ đoạn vô biên, rốt cuộc anh ta biết gì về tình hình của chúng tôi chứ?”
“Ha ha ha, nói nghe xem nào Hồng Chính Hưng”.
Lúc này mọi người lần lượt ồ lên, Hồng Chính Hưng nghe xong, sắc mặt liền lúc đỏ lúc trắng, đám người này sao có thể không biết sống chết như vậy chứ?
“Ngày hôm qua, có người đã thách thức võ quán Thiên Đạo của các người, đánh tất cả các người bị thương, không lẽ không phải vậy sao?”
Hồng Chính Hưng nghe xong liền chất vấn.
“Ha ha ha, ông thấy chúng tôi giống đang bị thương sao?”
“Đúng vậy, chúng tôi đã bị thương, nhưng cũng đã bình phục rồi”.
“Haiz, phiền quá đi mà, bị thương nặng như vậy nhưng rất nhanh đã khỏi rồi”.
Những người xung quanh Lôi Hổ nghe vậy đều cười đùa vui vẻ, tuy rằng đám người này có đang phải băng bó vài chỗ, nhưng trông họ không giống đang bị thương.
“Đúng là hôm qua có người đã đến thách đấu chúng tôi, nhưng mà, he he, ai nói với ông là tất cả chúng tôi đều bị thương?”
Lôi Hổ nghe xong bình thản đáp. Nói xong hắn liền rút súng ra bắn một phát lên trời. Ở thành phố Lâm Giang, thứ này được dùng để ra lệnh chứ không phải để giết người, đây là sự hiểu ý ngầm giữa họ.
Thành phố Lâm Giang trừng trị rất nghiêm khắc đối với những vật phẩm cấm này, do đó, những ngày gần đây, ở thành phố Lâm Giang hay thậm chí ở Đại Hạ đều hiếm khi xuất hiện những vật phẩm cấm.
Tuy nhiên, người như Lôi Hổ và Phương Thắng Thiên đương nhiên sẽ có vài thứ đồ chơi thật ở trong tay, chỉ là bọn họ không tùy tiện để lộ ra ngoài.
Ngay khi tiếng súng vang lên, trước các cổng của đấu trường xuất hiện rất đông người, họ chặn mọi lối ra.
Ngay khi Hồng Chính Hưng thấy vậy, ông ta lập tức hoang mang, mặc dù ông đem theo rất nhiều người, nhưng so với số người vừa xuất hiện thì rõ ràng là không bằng.
“Lôi Hổ, cậu!”
Hồng Chính Hưng nhìn Lôi Hổ và nghiến răng.
“Hồng Chính Hưng, ông cũng ở lại đây đi! Chỉ cần Phương Thắng Thiên ngoan ngoãn giao ra phường 13 Bắc Thành, tôi sẽ không làm gì ông đâu”.
Lôi Hổ chậm rãi bước xuống, giọng điệu lãnh đạm nói.
“Lôi Hổ à, một miếng thịt béo bở như phường 13 Bắc Thành mà cậu cũng ăn hết sao?”
Hồng Chính Hưng nghe xong liền hét lớn.
“Trước đây, tôi chỉ muốn thử xem có thể ăn được hết hay không, nhưng bây giờ tôi phát hiện ra mình thật sự có thể ăn được. Phương Thắng Thiên trước kia quả thực là huênh hoang tự đắc, nhưng hiện tại xem ra anh ta cũng chỉ đến vậy thôi”.
Lôi Hổ bình tĩnh nói.
Sau khi Lôi Hổ bước xuống, các đàn em của hắn ta cũng lần lượt bao vây lấy Hồng Chính Hưng.
“Lôi Hổ, cậu phải trả giá cho những gì mình làm”.
Hồng Chính Hưng biết sẽ không thể đánh lại nhưng ông ta vẫn gầm lên.
“Ông thử chống cự lại một chút xem nào, nếu không thì người của chúng tôi cũng ngại ra tay”.
Khóe miệng Lôi Hổ lóe lên một tia giễu cợt, hắn ta thản nhiên nói.
Lần này thực sự phải cảm ơn anh Long, nếu không có sự xuất hiện của anh ấy thì làm sao Lôi Hổ có thể diễn được một màn kịch hay như vậy.
“Ông lão, bây giờ phải thế nào?”
Đàn em bên cạnh Hồng Chính Hưng nhìn thấy tình hình trước mắt liền hơi lo lắng hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa, chúng mày định giơ tay chịu trói à? Nếu vậy thì làm sao còn mặt mũi để gặp Phương lão đại nữa?”
Hồng Chính Hưng nói nhỏ.
“Vậy phải làm gì ạ?”
Đàn em hỏi lại.
“Sống mái một phen với chúng”.
Hồng Chính Hưng trịnh trọng đáp.
“Lôi Hổ, tôi liều mạng với cậu”.
Hồng Chính Hưng hét lên, hiển nhiên là ông ta không muốn giơ tay chịu trói.
“Người đâu, bắt chúng lại cho tôi”.
Lôi Hổ gầm lên, sau đó nói. Đám người nghe xong liền lần lượt xông lên.
Hồng Chính Hưng mang theo rất nhiều thuộc hạ, hơn nữa bọn họ đều rất ưu tú. Lôi Hổ có tương đối ít những thuộc hạ tinh nhuệ, nhưng số lượng tổng thể lại chiếm ưu thế. Dưới chiến thuật đông người, kết quả cuối cùng không cần đoán cũng biết. Sau một trận đánh chênh lệch số lượng, người của Hồng Chính Hưng cuối cùng đều đã bị khống chế.
Và sau một trận đấu kéo dài gần nửa tiếng, Hồng Chính Hưng bị bầm tím mặt mũi, vô cùng thảm hại, cơ thể cũng đã bị thương nặng.
“Ông lão, sao thế, vẫn còn không phục à? Không phải Phương Thịnh Thiên sáng suốt vô song sao? Tôi thấy cũng chỉ đến vậy mà thôi!”
Lôi Hổ bước tới gần Hồng Chính Hưng chậm rãi nói. Lúc này Hồng Chính Hưng đang bị đè xuống đất, mặt bê bết máu, bộ dạng vô cùng thảm hại.
“Lôi Hổ, cậu đừng vội đắc ý, cậu sẽ phải trả giá”.
Hồng Chính Hưng vẫn rất ngoan cố nói.
“Vậy thì có ích gì, cho dù tôi phải trả giá thì ông cũng không thể nhìn thấy, ông nói xem có đúng không?”
Lôi Hổ nghe xong, lúc này mới nói đùa. Đám người khi nghe thấy lời này cũng thi nhau phá lên cười.
“Thả một hai người quay về báo tin cho Phương Thịnh Thiên, nói rằng nếu muốn cứu em trai và ông lão, thì phải giao ra phương 13 Bắc Thành, nếu không, cả đời này anh ta đừng mong sẽ gặp lại em trai nữa”.
Sắc mặt Lôi Hổ hơi lạnh lùng, hắn nóivới đám người.
“Vâng thưa đại ca, bây giờ em sẽ thả hai người quay về”.
Cao Bá ở bên cạnh Lôi Hổ nghe vậy liền chắp tay lên nhận lệnh,
“Ừm. Người đâu, đánh gãy chân những người khác rồi ném ra bên ngoài. Còn về ông lão ngoan cố này, hãy chăm sóc cẩn thận đừng làm ông ta bị thương. Ông ta và Phương lão nhị đáng giá bằng cả cái phương 13 Bắc Thành đấy”.
Lôi Hổ đáp lại và tiếp tục ra lệnh.