“Tháp Lâm Giang, ai quản lý nơi này?”
Long Thiên Tiếu thẳng thắn nói, Trần Hướng Thiên nắm trong tay toàn quyền, trên thực tế là quan chức cấp cao nhà nước. Nếu ở thành phố Lâm Giang có chuyện gì, tìm Trần Hướng Thiên là tốt nhất.
Chỉ là ông ta không phải là loại người dễ nói chuyện, nhất là loại chuyện mang tiền ra để giải quyết, ông ta chưa bao giờ làm.
Do vậy, đám nhà giàu có thành phố Lâm Giang cũng hiểu được tính cách của Trần Hướng Thiên.
Dựa theo tính cách của ông ta, thật ra sẽ đắc tội với rất nhiều người, nhưng thân phận của Trần Hướng Thiên đặc biệt, bối cảnh vững chắc, đám nhà giàu thành phố Lâm Giang căn bản không dám làm gì ông ta.
“Tháp Lâm Giang? Nơi đó không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng tại sao cậu Long lại hỏi cái này?”
Nghe xong, Trần Hướng Thiên có chút ngờ vực hỏi.
“Thứ Bảy tới là sinh nhật vợ tôi, tôi vốn muốn thuê phòng hòa nhạc trên không ở tầng cao nhất tháp Lâm Giang, nhưng tình cờ vào tối thứ Bảy chỗ đó lại có một buổi biễu diễn khác”.
Long Thiên Tiếu cũng không có đòi hỏi đặc biệt mà chỉ nói sự thật.
“Tôi hiểu rồi. Cậu Long muốn tổ chức sinh nhật cho cô Cố trên tầng cao nhất tháp Lâm Giang đúng không?”
Nghe xong, Trần Hướng Thiên liền nắm được điểm chính trong lời nói của Long Thiên Tiếu, vì vậy ông ta nói.
“Là vậy. Nhưng nghe nói buổi diểu diễn đó do Vương Như Long- cậu cả nhà họ Vương tổ chức”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Nhà họ Vương chó má gì, tôi kêu bọn họ đổi ngày là được, biểu diễn, khi nào biểu diễn mà chẳng được? Sinh nhật cô Cố, cả năm chỉ có một ngày, nói qua là qua, không thể trì hoãn”.
Vừa nghe được lời này, Trần Hướng Thiên liền có chút không vui, tháp Lâm Giang cho Vương Như Long thuê, đó là kinh doanh, nhưng cho Long Thiên Tiếu thuê thì khác, không phải là kinh doanh nữa mà là tình cảm.
“Không phải nơi đó không thuộc quyền quản lý của ông sao?”
Long Thiên Tiếu mỉm cười hỏi. Anh liền biết Trần Hướng Thiên nhất định sẽ có cách mà.
“Mặc dù không thuộc quyền quản lý của tôi, nhưng lời nói của tôi cũng rất có trọng lượng. Cậu Long yên tâm, tôi sẽ sắp xếp ổn thỏa, cậu đợi tin tốt của tôi nhé, tôi sẽ kêu bên kia hủy buổi biểu diễn của nhà họ Vương hoặc là kêu bọn họ dời ngày”.
Trần Hướng Thiên vô cùng khí phách nói, trên thực tế, ông ta cũng không có thiện cảm gì với nhà họ Vương, và càng không có ấn tượng tốt đẹp về cậu ba nhà bọn họ, ỷ vào gia cảnh làm xằng làm bậy.
“Vậy được, nếu thực sự bất tiện thì thôi nhé”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Nơi mà cậu muốn, tôi nhất định sẽ lấy cho cậu, không có gì bất tiện cả. Nhà họ Vương là cái thá gì, tôi sẽ kêu người xử lý chuyện này, có kết quả nói với cậu sau”.
Trần Hướng Thiên khí phách nói.
“Được, ông vất vả rồi”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại nói.
“Cậu Long khách sáo quá, cậu đợi tin vui từ tôi nhé”.
Trần Hướng Thiên vỗ ngực nói.
“Được”.
Long Thiên Tiếu đáp, sau khi chào tạm biệt, Long Thiên Tiếu liền cúp máy, sau đó anh mới xuống xe đi vào biệt thự.
Thành phố Lâm Giang, đấu trường quyền anh ngầm Hongdaokou.
Lúc này, Lôi Hổ đang ngồi trên chỗ cao nhất, nhìn ra toàn bộ sàn đấu quyền anh dưới lòng đất.
Ở trung tâm đấu trường quyền anh có hai võ sĩ đang tranh đấu kịch liệt, xung quanh là tiếng reo hò cổ vũ chói tai.
“Bắc Thành có động tĩnh gì không?”
Lúc này, Lôi Hổ hỏi Cao Bá ở bên cạnh.
“Bây giờ vẫn chưa biết, chúng ta chỉ có thể đợi. Phương Thắng Thiên làm việc vẫn rất thận trọng, bọn em có chút khó khăn để nắm được dấu vết của bọn họ”.
Cao Bá cúi xuống, thấp giọng nói với Lôi Hổ.
“Ừm, có thể đợi”.
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ chỉ nhàn nhạt nói.
“Bùm bùm bùm!”
Đúng lúc này, ba tiếng súng vang lên, chỉ thấy một lão già cùng một nhóm người xông vào từ cửa khác của đấu trường quyền anh, nghe thấy tiếng súng, đám người đều rất hoảng loạn.
“Bùm bùm bùm!”
Lại là ba tiếng súng.
“Tất cả im lặng cho tôi!”
Một tên đàn em lớn giọng nói, nghe thấy thế, đám người đều không dám nói chuyện nữa.
“Các vị, hôm nay tôi từ Bắc Thành đến đây làm việc, cũng không muốn làm tổn thương người vô tội, bây giờ tôi sẽ cho các vị 3 phút để nhanh chóng rời đi, nếu không đi, đừng trách Hồng Chính Hưng tôi vô tình”.
Lão già nói bằng giọng nói vang dội, nghe xong, đám người cũng ào ào rời đi, ai cũng không muốn nằm dưới vũng nước đục ngầu này, phải biết rằng, đây là chuyện liên quan đến tính mạng.
“Lão Hồng, được đó, lần này ông mang theo mấy khẩu súng đến?”
Sau khi mọi người lui ra ngoài, Lôi Hổ ngồi ở chỗ cao nhất, nhìn xuống Hồng Chính Hưng, có vài phần ưu nhã nói. Các cao thủ đứng bên cạnh Lôi Hổ nhìn qua đều có thương tích trên người, nhưng lúc này, tất cả đều lộ ra ý cười hiểu ngầm.
“Chỉ mang theo một khẩu thôi, cậu Lôi, cậu cũng biết đấy, thứ này là đồ bất hợp pháp ở thành phố Lâm Giang. Tôi chỉ dám dùng thứ này đến hù dọa người khác, cũng không dám thật sự dùng nó để giết người!”
Nghe xong, khóe miệng Hồng Chính Hưng hiện lên một tia giễu cợt, ông ta thản nhiên nói.
“Cũng đúng, cái đó nhà ai chẳng có, chỉ là không dám mang ra dùng mà thôi, anh em Đông Thành, Nam Thành, Tây Thành, Bắc Thành thành phố Lâm Giang chúng ta đều là những công dân tốt, tuân thủ pháp luật và quy định. Cho nên, người đâu, đến tước vũ khí của lão Hồng”.
Lôi Hổ lạnh lùng nói.
“Cậu Lôi, cậu trở nên nhát gan như vậy từ khi nào thế? Súng tôi hết đạn rồi. Tôi đã hứa với chủ tử nhà tôi. Hôm nay nhất định sẽ đưa cậu hai về nhà, hơn nữa, làm được việc này, tôi chỉ dùng 6 viên đạn, bây giờ tôi đã dùng hết 6 viên rồi”.
Hồng Chính Hưng nói với Lôi Hổ, nói xong, ông ta tháo băng đạn trên tay ra, ném xuống đất, quả nhiên bên trong không có một viên đạn nào.
“Cho nên?”
Lôi Hổ vừa hút xì gà vừa ung dung nói.
“Giao cậu hai ra đây!”
Hồng Chính Hưng chìa tay ra nói.
“Trả Phương Cận về có thể, các người giao phường 13 Bắc Thành ra đây, tiền trao cháo múc, ông thấy thế nào?”
Nghe thấy vậy, ánh mắt Lôi Hổ hơi lạnh, hắn ta nói.
“Tôi chẳng thấy thế nào cả. Thi đấu, chúng tôi quả thực đã thua, nhưng giam giữ người của chúng tôi, là các cậu không đúng. Về quyền sở hữu phường 13 Bắc Thành, mời cậu đến tìm cậu cả Phương nói chuyện bàn bạc, bây giờ cậu giữ người có ý gì?”
Nghe thấy thế, Hồng Chính Hưng nghiêm túc nói.
“Ha ha, nói nghe đơn giản nhỉ, nếu các người đã thua, tại sao nhiều ngày trôi qua các người không đến tìm chúng tôi bàn bạc chuyện thực hiện lời hứa, bây giờ các người nói với tôi những thứ này, thật thú vị mà”.
Lôi Hổ nói.
“Cậu Lôi, tôi sợ cậu hiểu lầm rồi, lần này tôi tới đây không phải là để bàn bạc nói chuyện với cậu. Cậu không biết rõ tình huống hiện tại của các cậu sao?”
Trong mắt Hồng Chính Hưng hiện lên vẻ lạnh lùng, ông ta nói.
“Tình huống hiện tại của chúng tôi, ông thử nói xem nào?”
Nghe xong, khóe miệng Lôi Hổ khẽ nhếch lên, hắn ta hỏi ngược lại.