“Tôi có thể đặt lịch phòng hòa nhạc đó, ai phụ trách phòng hòa nhạc này?”
Long Thiên Tiếu trầm ngâm nói.
“Cái gì, anh Long, chỗ đó có sắp xếp rồi, sao có thể vì chúng ta mà thay đổi ngày biểu diễn chứ?”
Nghe thấy vậy, Đông Phương Tuyết có chút kinh ngạc nói.
“Cô chỉ cần nói cho tôi biết, ai quản lý chỗ đó là được”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Tháp Lâm Giang là công trình công cộng, đương nhiên thuộc quyền quản lý của cơ quan nhà nước, nếu như muốn thay đổi sắp xếp ban đầu, sợ rằng nhà họ Tần thành phố Lâm Giang cũng không làm được. Tôi nghe nói, buổi hòa nhạc đó là do Vương Như Long- cậu cả nhà họ Vương trù bị, được tài trợ bởi doanh nghiệp nhà họ Vương, mời rất nhiều nghệ sĩ diễn tấu hàng đầu đến. Tôi cho rằng, nếu đã là sự sắp xếp của nhà họ Vương, cho dù nhà họ Tần ra mặt, nhà họ Vương cũng chưa chắc bằng lòng nhượng bộ, dù sao, nhà họ Vương cũng không phải là gia tộc dễ chọc”.
Đông Phương Tuyết nói ra hết toàn bộ nội tình bên trong, để Long Thiên Tiếu biết khó mà lui.
“Tôi đi hỏi xem, nếu được, vậy thì hẹn ở phòng hòa nhạc trên không trên tầng cao nhất tháp Lâm Giang nhé”.
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Anh Long, thật ra, đây không phải là vấn đề tiền bạc. Nếu nói tiền, ông Lý cũng có tiền, tôi cũng có thể nhìn ra, để anh chơi nhạc của mình, ông Lý rất sẵn lòng chi tiền. Cho nên, tôi kiến nghị anh Long không nên chọc vào nhà họ Vương. Nhất là cậu ba nhà bọn họ, danh tiếng của cậu ta không ra làm sao cả. Tôi nghe nói, cậu ta cũng đến buổi hòa nhạc lần này”.
Đông Phương Tuyết lại nghiêm túc nói.
“Không sao, tôi cứ hỏi, cậu ta có thể làm gì tôi chứ?”
Nghe được lời này, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ mỉm cười nói.
“Haizz, nếu anh Long đã nói thế, vậy thì được rồi!”
Thấy bộ dạng kiên quyết của Long Thiên Tiếu, Đông Phương Tuyết cũng không có cách nào khác, chỉ có thể nói.
“Tôi thử xem, đến lúc đó xác định được địa điểm, tôi nói với hai người sau”.
Long Thiên Tiếu tiếp tục nhấn mạnh.
“Ok”.
Đông Phương Tuyết nói.
“Cậu Long, đây là ca khúc của tôi, cậu có thể làm quen trước, đây là bản sao, cậu có thể xem qua”.
Cũng vào đúng lúc này, Lý Trường Dân đưa tới một tập tài liệu, nói với Long Thiên Tiếu.
“Được rồi, nếu không có chuyện gì nữa, tôi về trước đây”.
Long Thiên Tiếu đón lấy tài liệu, anh cũng không mở ra xem mà là nói.
“Cậu Long, cậu có thể để lại thông tin liên lạc của cậu không, đến lúc đó, nếu có chuyện gì, tôi dễ dàng liên hệ với cậu”.
Lúc này, Lý Trường Dân lại nói.
“Ông đợi chút”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng nói, anh lấy ra một mẩu giấy, ghi số điện thoại của mình vào sau đó đưa cho Lý Trường Dân.
“Cảm ơn cậu Long”.
Lý Trường Dân chân thành nói.
“Không có gì, có chuyện gì liên lạc sau nhé”.
Long Thiên Tiếu nói lời tạm biệt, sau đó anh liền rởi khỏi Nhất Phẩm Lâu. Lý Trường Dân và Đông Phương Tuyết lại vô cùng nhiệt tình tiễn Long Thiên Tiếu ra cửa, sau khi thấy Long Thiên Tiếu lái xe rời đi bọn họ mới quay lại.
“Cô Đông Phương, tôi muốn dùng tốc độ nhanh nhất phát hành ca khúc này, ký tên là Hoàng tử ếch. Một tuyệt phẩm yêu cầu kỹ thuật cao, hơn nữa lại có thể chơi được như này, chắc chắn chỉ có mình cậu ấy. Cậu ấy sẽ là một nhà diễn tấu vĩ đại như Horowitz. Không, cậu ấy phải vĩ đại hơn Horowitz. Giờ tôi rất nóng lòng muốn bản nhạc do cậu Long chơi được cả thế giới biết đến, tất cả người yêu âm nhạc cùng nhau chia sẻ niềm hạnh phúc độc đáo riêng biệt này”.
Lúc này, Lý Trường Dân vô cùng kích động nói.
“Được rồi, ông Lý, bây giờ tôi phải đi giải quyết chuyện này, tôi cần một chút thời gian, tôi sẽ cố gắng hết sức để đưa bài hát này lên các trang web âm nhạc lớn trong ngày hôm nay, để mọi người có thể thưởng thức bản nhạc tuyệt phẩm này”.
Nghe thấy vậy, Đông Phương Tuyết cũng nói, là một người yêu âm nhạc, cô rất hiểu tâm trạng của Lý Trường Dân lúc này.
Những gì bọn họ chứng kiến hôm nay là một khoảnh khắc chưa từng có trong lịch sử, trên lý thuyết thì không ai trên thế giới có thể chơi bản nhạc này hoàn hảo đến vậy, nhưng Long Thiên Tiếu đã làm được, thiên tài đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
“Tốt, rất tốt, cô vất vả rồi. Tiền không thành vấn đề, tôi nhất định sẽ trả công cô thật hậu hĩnh”.
Lý Trường Dân phấn khích nói.
“Ông Lý, trước tiên đừng nói về mấy thứ đó nữa, tôi làm những việc này, ông cũng biết đấy, tôi không làm vì tiền”.
Đông Phương Tuyết nói với Lý Trường Dân.
“Đúng đúng, cô nói rất đúng. Những gì tôi và cô đang làm đều rất có ý nghĩa, dùng tiền để đo lường việc ý nghĩ như vậy, quả thực là một sự xúc phạm”.
Lý Trường Dân kích động nói, khi ông ta nói chuyện còn đi đi lại lại trong phòng, như thể nếu không di chuyển, ông ta sẽ không thể bình ổn lại cảm xúc phấn khích của mình vậy.
“Không xong không xong rồi, tôi quên mất, tôi phải đăng một video lên mạng xã hội, trên Weibo ở Đại Hạ và trên các mạng xã hội nước ngoài. Tôi muốn nói tin vui của tôi với fans hâm mộ, chia sẻ niềm vui của tôi với những người yêu âm nhạc trên toàn thế giới”.
Lý Trường Dân lại lảm nhà lảm nhảm.
“Ông Lý muốn làm gì thì làm đi, chỉ cần không để lộ thân phận của anh Long là được”.
Nghe thấy thế, Đông Phương Tuyết cũng nói.
“Vậy được, tôi ra ngoài lát, xong ngay thôi”.
Nói xong, Lý Trường Dân vội vàng rời đi.
Long Thiên Tiếu lái xe về nhà, khi về đến cổng, anh cũng không có trực tiếp xuống xe mà dừng lại lấy điện thoại ra.
Sau khi lấy điện thoại ra, anh bấm gọi cho Trần Hướng Thiên.
“Cậu Long có chuyện gì sao? Tôi đang định gọi điện thoại cho cậu thì cậu lại gọi cho tôi, thật trùng hợp”.
Sau khi kết nối, Trần Hướng Thiên sang sảng nói.
“Ông có chuyện gì, ông nói trước đi!”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu liền nói.
“Thật ra, cũng không có chuyện gì. Chỉ là muốn nói với cậu về chuyện bé gái đó đến nhà Đường Tiểu Đường ở. Tôi đã trao đổi với hai bên, cả hai đều không có ý kiến gì, đây là kết quả sơ bộ. Nhưng bọn họ vẫn chưa gặp nhau”.
Trần Hướng Thiên phấn khởi nói.
“Rốt cuộc có hợp sống chung với nhau hay không, phải cần một khoảng thời gian mới có thể biết được. Ít nhất bọn họ cũng đồng ý sống chung với nhau, hiện tại coi như chuyện này đã hoàn thành bước đầu”.
Long Thiên Tiếu khẽ gật đầu nói.
“Đúng vậy, tôi đã nói với bọn họ, nếu sau khi chung sống một thời gian, bọn họ cảm thấy không thoải mái, tôi sẽ sắp xếp một nơi mới cho bọn họ ở riêng. Nếu họ sống chung với nhau có thể trở thành một gia đình đặc biệt, vậy thì cứ sống tiếp. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng cuộc đời của ba người họ khá tương đồng, chắc là có thể sống cùng nhau”.
Nghe xong, Trần Hướng Thiên lại chậm rãi nói.
“Tôi cũng nghĩ vậy”.
Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.
“Đúng rồi, cậu Long tìm tôi có chuyện gì?”
Trần Hướng Thiên hỏi.