"Giống nhau giống nhau, đạo lý giống nhau".
Lý Trường Dân nước mắt nước mũi nói, thấy một ông già ngần ấy tuổi đầu rồi còn khóc như một đứa trẻ, Long Thiên Tiếu có chút ngượng ngùng.
"Cái đó, ông Lý, thật ra không cần phải như vậy đâu. Tôi cảm thấy trình độ piano của tôi cũng chỉ có thế thôi, không có khoa trương như ông nghĩ".
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời đẩy Lý Trường Dân ra, nhàn nhạt nói. Giữa thanh thiên bạch nhật, ôm ôm ấp ấp với một ông già ra cái thể thống gì?
"Không được, tôi không cho phép cậu nói vậy, cậu là nhà diễn tấu xuất xắc nhất trên thế giới này, cậu hoàn toàn không hiểu sự xuất sắc của cậu".
Nghe xong, Lý Trường Dân vô cùng kích động nói, nói xong, ông ta lại đi về phía Long Thiên Tiếu.
"Cái đó, ông Lý, chúng ta giữ một khoảng cách nhất định có được không?"
Long Thiên Tiếu xấu hổ nói.
"Được, được được được, thật ngại quá, tôi thất lễ rồi. Trình độ chơi đàn piano của cậu Long quá tuyệt vời khiến tôi quên mất rằng mình là một quý ông ưu tú nước Hàn Bắc, tôi thành thật xin lỗi cậu".
Lý Trường Dân có chút áy náy nói.
"Không sao".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ cười nói. Ông già này thoạt nhìn có chút nghiêm túc, nhưng sau khi nghe anh chơi đàn, ông ta lại xúc động như vậy, có thể thấy ông ta là người khá nhạy cảm.
Ít ra trong sáng tác âm nhạc cũng rất chân thành và tận tâm.
"Đúng rồi, cô Đông Phương, cô đã thu âm bài hát này chưa?"
Lúc này, Lý Trường Dân đột nhiên nhớ tới cái gì đó, có chút kích động hỏi.
"Uh uh, thu xong rồi, ông Lý yên tâm, trước đó tôi cũng không ngờ rằng anh Long thực sự có thể diễn tấu, nhưng tôi đã chuẩn bị đầy đủ để đề phòng, không ngờ anh Long thật sự làm được. Anh Long quả thực là thiên tài trong số các thiên tài".
Đông Phương Tuyết nhìn về phía Long Thiên Tiếu, ánh mắt lấp lánh, vô cùng xúc động nói.
"Thiên tài, đã không thể diễn tả được sự xuất sắc của cậu Long".
Lý Trường Dân lại nói bằng vẻ mặt nghiêm túc, trải qua khoảng thời gian kích động, cảm xúc của Lý Trường Dân hiển nhiên đã bình thường hơn rất nhiều, ông ta lại khôi phục vẻ nghiêm túc vốn có.
"Cậu Long, mục đích lần này tôi đến tìm cậu, chắc cậu cũng biết rồi, cậu ra giá đi!"
Một lúc sau, Lý Trường Dân lại nói.
"Ra giá? Ý ông là?"
Nghe xong, Long Thiên Tiếu lại có chút mơ hồ, Đông Phương Tuyết cũng vậy, cô có chút kinh ngạc nhìn Lý Trường Dân.
"Tôi có một bản nhạc mất 10 năm để đánh bóng, tôi hy vọng người đầu tiên trình diễn bản nhạc này là cậu, chỉ cần cậu đồng ý, cậu muốn bao nhiêu cứ việc nói, chỉ cần trả được, tôi sẽ trả".
Lý Trường Dân vô cùng khí phách nói. Đông Phương Tuyết càng nhạc nhiên hơn khi nghe thấy những lời này.
Lý Trường Dân là người như thế nào, có biết bao nhiêu nghệ sĩ piano muốn nhạc của ông ta, trả ông ta tiền để soạn nhạc, ông ta đều từ chối thẳng thừng. Bây giờ ông ta lại bỏ tiền ra xin người khác diễn tấu ca khúc của mình, nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, không biết khiến người khác cảm thấy khó tin đến mức nào?
"Ông Lý, ông không đùa chứ? Ông có chắc muốn làm như vậy không?"
Đông Phương Tuyết khó tin nói.
"Mỗi một câu nói của tôi đều là thật, cô cũng biết đấy, để tìm được cậu Long, tôi đã treo giải thưởng 5 triệu tệ. Hành trình đến Đại Hạ lần này, tôi nghĩ rằng bất kể như thế nào cũng phải tìm được cậu Long, không ngờ rằng dưới sự giúp đỡ của cô Đông Phương, tôi đã tìm được cậu Long, đó là điều vô cùng may mắn đối với tôi".
Nghe xong, Lý Trường Dân nghiêm túc nói, bộ dạng không giống nói đùa một chút nào.
"Ông Lý, ông không cần trả tôi tiền đâu, thật ra, tôi cũng không thiếu tiền".
Long Thiên Tiếu chỉ mỉm cười nói, anh không ngờ ông già này lại cố chấp như vậy.
"Vậy cậu muốn gì cứ nói, chỉ cần làm được, tôi nhất định sẽ không từ chối. Tuy nhiên, cậu phải đồng ý với tôi rằng cậu sẽ là người diễn tấu đầu tiên, tôi hy vọng bản nhạc này sẽ là bản nhạc hoàn mỹ nhất thế giới".
Lý Trường Dân lại nói.
"Sắp đến sinh nhật vợ tôi rồi, cô ấy rất thích nhạc của ông Lý, tôi hy vọng ông sẽ xuất hiện vào ngày sinh nhật của cô ấy, đồng thời, ông tặng bản nhạc cho tôi, tôi sẽ là người chơi bản nhạc này đầu tiên, tặng cho vợ tôi với tư cách là quà sinh nhật, ông thấy thế nào?"
Long Thiên Tiếu chậm rãi nói.
"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?"
Lý Trường Dân có chút kinh ngạc nói.
"Đúng, chỉ có vậy thôi".
Long Thiên Tiếu nhẹ nhàng đáp.
"Được, quả thực là quá tuyệt, tôi rất đồng ý với cách làm của cậu Long! Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự khi được làm món quà dành tặng vợ cậu. Bản nhạc này được cậu chơi, tôi tin là nó sẽ giống như tình yêu vĩnh cửu của hai người, sẽ được khắc ghi mãi mãi".
Lý Trường Dân xúc động nói.
"Nếu là thế, vậy tôi cảm ơn ông trước. Không biết ông có yêu cầu gì đặc biệt không, nếu thuận lợi, tôi sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng".
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
"Tôi hy vọng có thể đăng bản diễn tấu của cậu lên mạng và dùng bản của cậu Long làm bản phát hành đầu tiên. Đương nhiên, từ chỗ cô Đông Phương, tôi cũng biết được nguyên tắc của cậu. Nếu cậu không muốn xuất đầu lộ diện, chúng ta kí tên người diễn tấu là Hoàng tử ếch là được, cậu thấy thế nào?"
Nghe được lời này, Lý Trường Dân cũng đề nghị.
"Tôi không có vấn đề gì".
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Còn có, tôi sẽ thông báo trên trang cá nhân của tôi rằng tôi đã tìm thấy Bàn tay Thượng Đế. Ít hôm nữa, cậu sẽ chơi ca khúc mới của tôi, cậu thấy vậy có được không? Và khi làm những chuyện này, không để lộ danh tính của cậu là điều kiện tiên quyết".
Lý Trường Dân tiếp tục nói.
"Cái này có thể, chỉ cần không để lộ thân phận của tôi, bất luận như thế nào cũng được".
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.
"Được, vậy không biết vợ cậu Long tổ chức tiệc sinh nhật ở đâu?"
Lý Trường Dân hỏi.
"Phòng hòa nhạc nào chuyên nghiệp nhất và tốt nhất ở thành phố Lâm Giang nhỉ?"
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
"Ở thành phố Lâm Giang, phòng hòa nhạc tốt nhất là phòng hòa nhạc trên không nằm trên tầng cao nhất của tháp Lâm Giang, đây được coi là hòn ngọc phương Đông ở điểm mốc thành phố. Tuy nhiên, phòng hòa nhạc này rất khó để đặt lịch. Hơn nữa, hình như gần đây có một buổi biểu diễn vào thứ Bảy tuần này".
Lúc này, Đông Phương Tuyết lên tiếng nói.
"Sinh nhật vợ tôi cũng vào tối thứ Bảy".
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
"Vậy thì chỉ có thể chọn một nơi khác, mặc dù tôi có thể đặt lịch phòng hòa nhạc đó, nhưng người ta đã có sắp xếp rồi, bọn họ sẽ không vì thế mà hoãn lại đâu".
Lúc này, Lý Trường Dân cũng nói. Ở trong giới âm nhạc, Lý Trường Dân cũng rất có tiếng tăm, hơn nữa lại có tiền, cho nên, mấy chuyện như đặt lịch phòng hòa nhạc, đối với ông ta mà nói không tính là khó.
Nhưng bây giờ phòng hòa nhạc đã bị người khác đặt trước, vậy thì hết cách rồi.