“Phải vậy không? Tôi cảm giác anh rất có duyên với phái nữ, làm sao đây?”
Cố Tuyết Cầm nhẹ thở hắt ra một hơi, sau đó nói.
“Không có cảm giác, chỉ bình thường thôi!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lại cười khổ nói.
“Thật sao?”, Cố Tuyết Cầm nghi ngờ hỏi.
“Chẳng lẽ không đúng?”, Long Thiên Tiếu nghe vậy lại hỏi ngược lại.
“Thôi ngủ đi!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ gắt gao ôm lấy Long Thiên Tiếu, nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong lên, nở nụ cười ngọt ngào.
Long Thiên Tiếu nghe thấy thế, chỉ biết cười khổ, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc Cố Tuyết Cầm, anh khẽ nhíu mày lại, trong đôi ánh mắt có chút ưu tư, đảo tròng mắt, thật lâu sau đó anh mới nhắm mắt lại ngủ.
Ngày hôm sau, sau khi ăn cơm trưa xong, Long Thiên Tiếu tự mình lái xe đến quán Nhất Phẩm Lâu.
Thời điểm Long Thiên Tiếu đến Nhất Phẩm Lâu, trước cửa quán có một ông già hơn sáu mươi tuổi còn cả Đông Phương Tuyết đã đứng chờ ở đó rồi.
Ông lão kia đeo một chiếc kính mắt, tóc đã bạc trắng, mặc trên mình một bộ tây trang nhưng thật sự vẫn có vẻ đạo mạo nghiêm chỉnh.
Trong một khắc Long Thiên Tiếu xuống xe, ông lão đã đi qua đó.
“Cậu chính là cậu Long sao?”
Lúc này, Lý Trường Dân dùng tiếng Đại Hạ không được tốt lắm hỏi.
“Chào ông, chính là tôi”.
Long Thiên Tiếu vươn tay ra, thản nhiên nói.
“Chào cậu chào cậu, tôi là Lý Trường Dân, tôi đến từ nước Hàn Bắc, là một nhạc sĩ. Tôi thực sự rất vinh hạnh có thể gặp cậu Long đây”.
Lý Trường Dân vô cùng khiêm tốn nói.
“Ông Lý, anh Long chúng ta vào trong rồi nói!”
Lúc này, Đông Phương Tuyết đề nghị.
“Cậu Long, bên này mời!”
Lý Trường Dân vô cùng khiêm tốn làm một động tác mời, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng tiến về phía trước.
Người nhạc sĩ tên Lý Trường Dân này trên thế giới cũng có chút danh tiếng, người có danh tiếng như vậy còn giữ thái độ khiêm nhường đến thế, điều này cho thấy tâm tính của ông ta cũng không tệ.
Ấn tượng của Long Thiên Tiếu đối với ông ta cũng khá tốt.
“Cậu Long không thể tưởng tượng được cậu còn trẻ như vậy, tuổi còn trẻ vậy mà trình độ chơi dương cầm lại tốt đến thế, quả thực khiến tôi khó có thể tin được! Không biết trình độ chơi dương cầm của cậu Long đến mức nào rồi?”
Lý Trường Dân khoanh chân ngồi xuống, có chút tò mò hỏi.
Chỗ bọn họ ngồi là một phòng trà với đồ nội thất cổ kính, bên trong bài trí khá xa hoa, sang trọng, bên cạnh cũng có đến mấy người phục vụ trà nước. Ở bên cùng phục vụ còn có Đông Phương Tuyết, quy cách có thể nói là vô cùng cao.
“Tôi không có cấp bậc gì cả, chỉ là kẻ nghiệp dư, biểu diễn một trong những bản nhạc tôi thích thôi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, thản nhiên nói, anh uống một ngụm trà, cảm giác nước trà nơi này thực sự khiến con người ta thấy thư thái.
“Nghiệp dư? Cậu Long cậu chưa trải qua khóa đào tạo chuyên môn nào sao?”
Lý Trường Dân nghe vậy, vô cùng khiếp sợ nói, vẻ mặt có chút không tin nổi.
“Trước kia cũng học qua một chút cơ bản, còn về phần đào tạo chuyên nghiệp gì đó thì hẳn là không rồi, cái này toàn bộ đều dựa vào hứng thú”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy lắc đầu nói, chỉ là lời bình thản như vậy trong tai Lý Trường Dân lại giống như chớp giữa trời quang.
“Cậu Long, không phải chứ, cậu vậy mà chưa trải qua khóa đào tạo chuyên nghiệp nào?”
Lý Trường Dân nhìn về phía Đông Phương Tuyết rồi lại nhìn Long Thiên Tiếu, khó mà tin nổi nói.
“Cái này, thật sự không có”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười khổ đáp.
“Trời ơi, cái này cũng quá khó tin rồi, nếu như vậy, chỉ có thể giải thích là thiên tài, trên thế giới thực sự tồn tại thiên tài sao”.
Lý Trường Dân vô cùng cảm khái nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ cười khổ, anh đối với phương diện này quả thực có chút lĩnh ngộ, nhưng cũng không khoa trường đến vậy, anh tập luyện tương đối ít nhưng giác ngộ lại khá cao.
“Cậu Long, không biết cậu có tiện đàn cho tôi nghe một bản nhạc không? Không phải tôi không tin cậu, chỉ là tôi muốn tận mắt nhìn thấy, hiện giờ được nghe thôi. Dù sao tôi đến Đại Hạ, hơn nữa có thể tìm được cậu thực sự không dễ dàng gì”.
Lý Trường Dân khẩn cầu nói.
“Có thể”, Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng.
“Cảm ơn. Tôi chuẩn bị cho cậu ba bản nhạc phổ, bao gồm bản giao hưởng số ba, Petrushka, còn có dấu vết mưa”.
Lý Trường Dân đứng lên, đi đến trước cây dương cầm sau đó nói. Ông ta đặt ba bản nhạc phổ phía trước cây đàn.
Trong phòng trà này vậy mà lại có một cây dương cầm, khi Long Thiên Tiếu bước vào kỳ thật đã thấy rồi, anh cũng không cảm thấy kỳ quái.
“Cậu Long, cậu chọn một trong ba bản nhạc phổ này đi!”
Lý Trường Dân lại nói, Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng đi qua đó. Đông Phương Tuyết cũng đi theo sau anh, cô ta muốn biết anh sẽ chọn bản nhạc nào.
Long Thiên Tiếu đi đến trước cây đàn, nhìn nhìn tựa hồ đang lựa chọn.
Cuối cùng, cước bộ của anh ngừng lại.
“Vậy chọn bản này đi, bản giao hưởng số ba”.
Long Thiên Tiếu dừng lại phía trước bản giao hưởng số ba, nói với mọi người.
“Ài, mẹ tôi ơi, cậu Long cậu chắc chắn chọn bản nhạc phổ này sao? Mặc dù tôi đặt bản nhạc phổ ở đây nhưng không nghĩ cậu sẽ chọn nó”.
Lý Trường Dân nghe vậy, kêu lên một tiếng, bộ dạng vô cùng khiếp sợ.
“Làm sao vậy?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi lại.
“Anh Long, bản nhạc anh chọn được mệnh danh là bản nhạc khó chơi nhất trên thế giới. Tác phẩm này là của nhà soạn nhạc Sergei Vasilievich Rachmaninoff, đó là một đỉnh cao mà nghệ sĩ piano khó có thể vượt qua. Trên thế giới này, không ai có thể biểu diễn bản nhạc kia. Cũng từng có người chơi bản nhạc đó nhưng ông ấy đã qua đời rồi”.
Sắc mặt Đông Phương Tuyết có chút đỏ bừng, anh Long này không biết bản nhạc kia kinh khủng đến mức nào sao? Hai bản nhạc còn lại cũng không chọn, vậy mà lại chọn bản nhạc này.
“Cô Đông Phương nói không sai. Bản nhạc này đã ra đời hơn trăm năm, trong trăm năm này, chỉ có một người có thể chơi tốt bản nhạc, ông ấy chính là nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng Vladimir Horowitz nhưng ông ấy đã qua đời rồi. Nói cách khác trên thế giới đã không còn ai có khả năng biểu diễn tốt bản nhạc này”.
Lý Trường Dân cũng vô cùng cảm khái, sau đó ông ta lại nói.
“Bản nhạc này khó thế nào để tôi nói cậu Long nghe! Một học giả âm nhạc nổi tiếng từng miêu tả, chơi “bản giao hưởng số 3” một lần tiêu hao thể lực tương đương với việc xúc mười tấn than. Ngoài ra, đã có nhiều nghệ sĩ piano bị suy nhược thần kinh vì chơi bản nhạc này. Từ đó có thể thấy, bản nhạc có độ khó thế nào, là một mức độ vô cùng kinh khủng đấy”.
Lý Trường Dân lại nói.
“Ông Lý nói rất đúng, nếu không anh Long đổi bài đi, chọn “Petrushka” hoặc bài sở trường “Dấu ấn mưa” của anh cũng được”.
Đông Phương Tuyết nghe vậy cũng đề nghị.
“Không cần đâu, cứ chọn bản nhạc này đi, bản giao hưởng số ba, tôi cảm giác tôi có thể chơi được bản nhạc này”.
Khi bọn họ còn đang nói chuyện, anh nghiêm túc xem nhạc phổ một chút, như vậy anh mới chắc chắn được về bản nhạc.
“Cậu Long tôi hỏi cậu lại một lần nữa, cậu chắc chứ?”
Lý Trường Dân khó có thể tin được nói.