Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

"Tôi và anh ấy hẹn nhau hai giờ chiều mai gặp ở quán Nhất Phẩm Lâu!"  
 
Lúc này, Đông Phương Tuyết lại nhấn mạnh.  
 
"Được được được, tốt quá, cô Đông Phương, cô đúng là cứu tinh của tôi, tôi nhất định sẽ cảm ơn cô thật hậu hĩnh".  
 
Lý Trường Dân lại vô cùng kích động nói.  
 
"Không cần cảm ơn đâu, chủ yếu là anh ấy đồng ý, bằng không tôi cũng không có cách nào khác".  
 
Nghe thấy vậy, Đông Phương Tuyết cũng cười khổ nói.  
 
"Mặc kệ như thế nào, đây đều là công lao của cô. Cô Đông Phương, cô có biết không? Đêm nay tôi sẽ mất ngủ đó, điều này khiến tôi quá vui".  
 
Lý Trường Dân vẫn vô cùng phấn khích nói.  
 
"Không được, tôi cần phải chuẩn bị chút, tôi sẽ nghĩ xem mai nên nói chuyện với nhà diễn tấu thiên tài này như thế nào, điều này rất quan trọng đối với tôi".  
 
Lý Trường Dân lại nói.  
 
"Vậy tôi không quấy rầy ông Lý nghỉ ngơi nữa".  
 
Nghe thấy thế, Đông Phương Tuyết cũng nói, sau khi chào tạm biệt, bọn họ liền cúp máy.  
 
Nghĩ tới ca khúc của Lý Trường Dân sắp ra mắt, Đông Phương Tuyết có chút phấn khích, hơn nữa, ca khúc mà Lý Trường Dân mất 10 năm để sáng tác vẫn do Long Thiên Tiếu diễn tấu, thật khó để tưởng tượng đây sẽ là một tuyệt phẩm có một không hai như thế nào.  
 
Đừng nói là Lý Trường Dân mất ngủ một đêm, với tư cách là một người yêu thích diễn tấu, là một người làm nghề liên quan, không ai có thể hiểu được kỳ vọng trong lòng cô, cô cảm thấy mình cũng sẽ giống Lý Trường Dân, mất ngủ một đêm.  
 
Sau khi tiễn Tần Viễn Lâm, Long Thiên Tiếu cũng về nhà, bởi vì hôm nay về nhà khá muộn, cho nên bây giờ đã sắp 10 giờ rồi.  
 
Sau khi ăn xong, Cố Tuyết Cầm liền lên phòng hướng dẫn Long Tiểu Tịch làm bài tập. Trên thực tế, cũng không có bài tập về nhà để làm vào cuối tuần.  
 
Sau khi trở về phòng, Long Thiên Tiếu liền đi tắm, hôm nay cơ thể anh khá mệt mỏi.  
 
Đem hết toàn lực chiến đấu hai ba hiệp, anh cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời. Dù sao, sức mạnh của anh vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn.  
 
Khi Long Thiên Tiếu ở trong phòng tắm sấy khô tóc, Cố Tuyết Cầm cũng đã  trở về từ phòng Long Tiểu Tịch.  
 
"Cô không có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"  
 
Long Thiên Tiếu lên giường, chủ động hỏi.  
 
"Có chứ!"  
 
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm trả lời gần như theo bản năng.  
 
"Hôm nay có mệt không?"  
 
Cố Tuyết Cầm lại hỏi.  
 
"Chỉ hỏi cái này?"  
 
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.  
 
"Đúng thế, nếu không thì hỏi cái gì nữa? Cho nên, hôm nay có mệt không?"  
 
Cố Tuyết Cầm hỏi.  
 
"Một chút, nhưng không sao".  
 
Long Thiên Tiếu đáp, anh nhìn đồng hồ, bây giờ đã hơn 10 giờ.  
 
"Mệt thì nghỉ ngơi sớm đi".  
 
Cố Tuyết Cầm lên giường, nhàn nhạt nói.  
 
Cũng vào đúng lúc này, điện thoại Long Thiên Tiếu vang lên.  
 
"Có ở đó không? Chuẩn bị thế nào rồi?"  
 
Đây là tin nhắn Sở Uyển Tình gửi đến, đọc đoạn tin nhắn, Long Thiên Tiếu liền hiểu được ý tứ trong đó, Sở Uyển Tình muốn hỏi anh chuyện tổ chức sinh nhật cho Cố Tuyết Cầm chuẩn bị thế nào rồi?  
 
"Cô có biết phòng hòa nhạc nào cao cấp nhất ở thành phố Lâm Giang không?"  
 
Long Thiên Tiếu đáp.  
 
"Sao đó, anh định dẫn cậu ấy đi xem hòa nhạc à?"  
 
"Không phải, cô cứ trả lời đi".  
 
Long Thiên Tiếu nói.  
 
"Điểm mốc của thành phố, nằm ở trong các hòn đảo nhỏ Lâm Giang, tháp Lâm Giang được coi là hòn ngọc Phương Đông. Phòng hòa nhạc trên không trên đỉnh tháp Lâm Giang là phòng hòa nhạc hàng đầu của thành phố, một buổi hòa nhạc ở đó, chi phí tối thiếu cho vé cá nhân là 2500 tệ, vị trí còn thuộc loại rất kém, đắt lắm, đó thường chỉ là nơi mà mấy người nhà giàu hay lui tới. Mấy ngày trước, tập đoàn chúng tôi có một người tên là Cao Nguyệt Hinh giành được vé hòa nhạc vào thứ Bảy tuần sau, cô ta đã đăng lên vòng bạn bè, sợ rằng người khác không biết cô ta có tiền vậy".  
 
Sở Uyển Tình phổ cập kiến thức cho Long Thiên Tiếu.  
 
"Vậy tôi biết rồi".  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nói.  
 
"Biết cái gì, nói đi, anh chuẩn bị thế nào rồi? Nhất định phải tươm tất, có hiểu không, chị đây còn định thử tay nghề nấu nướng của anh. Nghe nói, hai người đã chuyển đến biệt thự trên đỉnh núi , đến nhà anh cũng được, ăn bữa cơm chúc mừng".  
 
Sở Uyển Tình đề nghị.  
 
"Tôi có sự sắp xếp khác, đến lúc đó nói với cô sau!"  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.  
 
"Thần thần bí bí, thôi được rồi, tôi tin anh một lần, nhưng mà đừng có lật kèo đó, nếu lật kèo, hai người ly hôn đi!"  
 
Sở Uyển Tình có chút u oán nói.  
 
"Yên tâm".  
 
Long Thiên Tiếu đáp.  
 
"Nói chuyện vui vậy, anh đang nói chuyện với anh đó?"  
 
Thấy bộ dạng ngây ngốc của Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm không nhịn được hỏi.  
 
"Không có, chỉ là một người bạn mà thôi".  
 
Long Thiên Tiếu đáp.  
 
"Con gái sao?"  
 
Cố Tuyết Cầm vừa thoa một ít kem dưỡng ẩm lên mặt vừa hỏi.  
 
"Coi là vậy đi!"  
 
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nói, một câu trả lời mơ hồ nước đôi.  
 
"Cái gì mà coi là vậy đi? Phải là phải, không phải là không phải".  
 
Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.  
 
"Vậy thì phải".  
 
Nghe xong, Long Thiên Tiếu chỉ có thể thản nhiên nói, anh có chút xấu hổ, cũng không biết tại sao, anh cảm thấy có chút chột dạ. Lẽ nào bản thân anh mới sinh ra đã có tâm lý sợ vợ sao?  
 
"Nói đi, ai?"  
 
Cố Tuyết Cầm bĩu môi hỏi.  
 
"Người cô biết".  
 
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ có thể nói.  
 
"Tần Tiểu Manh?"  
 
Cố Tuyết Cầm hỏi.  
 
"Ừm".  
 
Long Thiên Tiếu thuận nước đẩy thuyền nói.  
 
"Tần Tiểu Manh thì có cái gì mà phải úp úp mở mở chứ?"  
 
Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.  
 
"Có lẽ là bởi vì sợ vợ, không biết tại sao, cô hỏi tôi như vậy, tôi luôn có cảm giác chột dạ".  
 
Long Thiên Tiếu nói, đây là cảm giác thật của anh.  
 
"Hì hì".  
 
Nghe được lời này, Cố Tuyết Cầm không khỏi bật cười, trên đời này sao lại có người đàn ông hài hước như vậy chứ?  
 
"Anh ngốc hả, tôi đáng sợ vậy sao?"  
 
Cố Tuyết Cầm cười nói.  
 
"Được rồi, ngủ đi, hôm nay anh mệt rồi".  
 
Cố Tuyết Cầm liền tắt đèn, chui vào chăn ngủ trước. Thấy thế, Long Thiên Tiếu cũng chìm vào giấc ngủ.  
 
Cố Tuyết Cầm vẫn nằm cuộn tròn trong vòng tay Long Thiên Tiếu như một chú mèo con, cô đã quen với cách ngủ này, không biết tại sao, cô luôn duy trì tư thế như vậy, thực sự cô cảm thấy rất thoải mái khi ngủ.  
 
"Tôi đã đổi sang loại son mới".  
 
Hồi lâu sau, Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.  
 
"Bao nhiêu tiền?"  
 
Long Thiên Tiếu hỏi.  
 
"Mấy chục tệ".  
 
Cố Tuyết Cầm thản nhiên đáp.  
 
"Cô có thể mua mấy thỏi đắt, tôi cũng không thiếu tiền".  
 
Nghe xong, Long Thiên Tiếu lãnh đạm nói.  
 
"Giọng điệu nói chuyện của anh càng ngày càng giống Tần Tiểu Manh, sau này bớt bớt học theo con bé, có tiền cũng không được tiêu lung tung!"  
 
Cố Tuyết Cầm không vui nói.  
 
"Mua cho cô, sao có thể tính là tiêu lung tung chứ?"  
 
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.  
 
"Chậc chậc chậc, thật biết cách ăn nói, mấy cô gái nhỏ nghe được lời này của anh, đoán chừng sẽ ngoan ngoãn đi theo anh đó".  
 
Cố Tuyết Cầm nói đùa.  
 
"Tôi cũng chưa từng nói với ai những lời như vậy!"  
 
Long Thiên Tiếu cười khổ nói

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!