Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ông bố chiến thần – Vương Tọa

“Không cần không cần, lãng phí tiền làm gì. Bố mẹ đều là người già cả rồi”.  
 
Lý Bình nghe vậy, vội vàng nói.  
 
“Số tiền đó, mua thêm chút đồ ăn cho đứa nhỏ, đưa vợ con ra ngoài chơi, tiêu tiền lãng phí làm gì?”  
 
Long Đức Phúc nghe vậy cũng nói, Long Thiên Tiếu nghe được lời này lại thành anh tiêu tiền hoang phí, anh nhất thời hết chỗ nói nổi.  
 
Quả nhiên là cùng một thế giới, cùng một người mẹ.  
 
Có một kiểu chi tiêu, gọi là tiêu tiền hoang phí trong mắt bố mẹ bạn.  
 
“Chúng con cũng không mua đồ đắt, ít nhất nhìn qua thấy được là mua thôi”.  
 
Long Thiên Tiếu cũng phải cạn lời, nói với ngữ khí lãnh đạm.  
 
“Vậy cũng không được, lãng phí tiền làm gì?”  
 
Lý Bình vô cùng kiên quyết nói.  
 
“Phải đó, còn không bằng mua cho con đi”.  
 
Long Tiểu Tịch thờ ơ nói.  
 
“Mua cho em làm gì, tuổi em còn nhỏ như vậy dùng điện thoại làm gì?”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, tức giận liếc mắt nhìn Long Tiểu Tịch một cái, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Tiểu Tịch.  
 
“Em học, đọc sách, còn có thể lên mạng học nữa, em thích nhất là học trên mạng đấy!”  
 
Long Tiểu Tịch nói với vẻ đương nhiên.  
 
“Mấy cái thứ linh tinh trên mạng, em chỉ mới là một đứa nhỏ, có thể hiểu được những thứ trên mạng nói sao?”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, lại nói.  
 
“Em cảm thấy những thứ ở nhà trẻ em đã học xong cả rồi, sang năm có thể đưa em đi học tiểu học không? Ấy, gần đây em đang xem cô giáo dạy lớp một và lớp hai giảng bài đấy!”  
 
Long Tiểu Tịch thở dài một hơi, có chút đau khổ nói.  
 
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đều liếc mắt nhìn nhau một cái, ở nhà trẻ cũng có đủ loại cuộc thi và chương trình học khác nhau, biểu hiện ở các phương diện mà nói, Long Tiểu Tịch đều xem như đứng đầu.  
 
Hơn nữa, ở nhà trẻ gần đây cũng dạy cách nhận biết một số mặt chữ, cái này đối với Long Tiểu Tịch mà nói đã sớm không là gì rồi.   
 
“Vậy em cũng phải học hết năm nay đã”.  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, nói với ngữ khí thản nhiên.  
 
“Được ạ”.  
 
Long Tiểu Tịch rất nghe lời đáp.  
 
“Haha Tiểu Tịch nhà chúng ta vẫn luôn nghe lời như vậy”.  
 
Lý Bình nghe vậy, vô cùng vui vẻ nói, quả nhiên so với nhiều đứa nhỏ khác thì Long Tiểu Tịch thực sự nghe lời hơn rất nhiều.  
 
“Đây là đứa nhỏ nhà họ Long chúng ta mà, từ nhỏ Thiên Tiếu và Vận Nhi cũng rất thông minh và nghe lời rồi”.  
 
Long Đức Phúc có vài phần đắc ý nói.  
 
“Xem ông tự luyến kìa!”  
 
Lý Bình nghe vậy, tức giận nói.  
 
“Tôi tự luyến cái gì, con trai tôi bây giờ chẳng lẽ không đủ xuất sắc sao? Con gái tôi thành tích học tập tốt như vậy, chẳng lẽ không phải thông minh sao?”   
 
Long Đức Phúc nghe vậy, trong nháy mắt bỗng thấy không vui.  
 
“Được rồi được rồi, ông nói cái gì thì là thế ấy!”  
 
Lý Bình nghe vậy, có chút nói không nên lời.  
 
“Bố mẹ, con cùng Tuyết Cầm ra ngoài một chút, hai người trông chừng Tiểu Tịch cho con một lát!”  
 
Lúc này Long Thiên Tiếu nói.  
 
“Hai người đi đâu vậy, vì sao không thể dẫn con cùng đi?”, Long Tiểu Tịch hỏi.  
 
“Đi thăm một bạn nhỏ, cũng ở ngay trong bệnh viện này. Một đứa bé như con đi theo không tiện, chỗ này là bệnh viện đấy, hiểu không?”  
 
Long Thiên Tiếu giải thích đơn giản.  
 
“Ồ, vậy được rồi, nhưng chị Tuyết Cầm, chị có thể đưa điện thoại di động cho em mượn được không?”  
 
Long Tiểu Tịch nghe thấy, chỉ có thể nói vậy.  
 
“Được rồi, em cầm đi!”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe thấy thế, chỉ thản nhiên nói. Kỳ thật cô cũng không lo lắng Tiểu Tịch cầm điện thoại nghịch linh tinh, bởi mỗi lần cô kiểm tra điện thoại đều có thể xem một chút lịch sử trang web và lịch sử video, chứng minh Tiểu Tịch lấy điện thoại của cô không phải để xem phim hay chơi game.  
 
Đứa nhỏ này rốt cuộc cũng không giống những đứa trẻ khác.  
 
“Cảm ơn chị Tuyết Cầm”.  
 
Long Tiểu Tịch nghe vậy, lại nói.  
 
Tiếp đó, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm rời khỏi phòng bệnh của Long Đức Phúc, đi đến một tòa khác trong bệnh viện.  
 
Chờ đến khi hai người họ đi đến trước cửa phòng bệnh của cô bé kia, Trần Hướng Thiên vừa hay từ bên trong đi ra.  
 
“Anh Long, cô Cố, hai người cũng đến đây sao”.  
 
Trần Hướng Thiên thấy hai người họ, vô cùng khách khí nói.  
 
Cố Tuyết Cầm chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, xem như chào hỏi. Trong lòng cô có chút cảm khái, nếu đổi lại là lúc trước, có nằm mơ cô cũng không dám nghĩ người có máu mặt như Trần Hướng Thiên lại khách sáo với mình như vậy, trong lòng cô cũng hiểu rất rõ, Trần Hướng Thiên đang nể mặt mũi Long Thiên Tiếu.  
 
Bản thân mình được tôn trọng như vậy, bởi cô là vợ của Long Thiên Tiếu.  
 
“Tình huống bên trong thế nào rồi?”  
 
Long Thiên Tiếu cũng gật đầu rồi hỏi.  
 
“Tình hình không tốt lắm, cảm xúc của đứa nhỏ vẫn tương đối bất ổn, cự tuyệt trao đổi với người ngoài. Tôi nghĩ chờ sau khi con bé xuất viện sắp xếp cho con bé một chỗ ở mới. Dù sao ông nội con bé chết ngay trong nhà, hơn nữa đứa bé còn tận mắt nhìn thấy, nếu sau khi xuất viện tiếp tục ở chỗ cũ, chỉ sợ đứa bé sẽ không chịu nổi”.  
 
Trần Hướng Thiên nghe vậy, ngữ khí có chút bất đắc dĩ nói. Ông ta cũng hiểu được tận mắt nhìn thấy ông nội mình bị giết đối với một đứa bé mười ba mười bốn tuổi mà nói tàn nhẫn cỡ nào, chắc chắc là không chịu nổi.  
 
“Chuyện này ông làm rất tốt!”  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, gật gật đầu sau đó nói.  
 
“Cảm ơn nhận định của cậu Long, đây đều là những chuyện tôi nên làm, bố mẹ con bé cũng là đồng nghiệp của tôi, về sau con bé không có người thân, tôi chính là người thân của nó. Đứa nhỏ đáng thương này, về sau thật sự chỉ có một mình sống thôi sao? Mười ba mười bốn tuổi, thật sự là độ tuổi non dại, hy vọng sẽ có ai đó nhận nuôi đứa bé”.  
 
Trần Hướng Thiên có chút thương cảm nói, ông ta có tình cảm rất sâu nặng với Nam Cảnh, đối với người Nam Cảnh cũng có tình cảm đặc biệt.   
 
Những trải nghiệm ở Nam Cảnh, có thể nói đã thay đổi con người ông ta, đồng thời ảnh hưởng đến cả cuộc đời ông ta, ảnh hưởng đến thái độ làm người, giá trị nhân sinh quan, đều chịu tác động lớn từ Nam Cảnh.  
 
“Tôi vào trong xem thử trước đã”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, dừng lại một chút sau đó nói.  
 
“Được rồi, trước tiên tôi ra ngoài hít thở không khí đã rồi mới vào trong. Cậu Long nếu có việc gì thì cứ phân phó với người bên trong, bọn họ đều là cấp dưới của tôi, tôi đã nói chuyện với họ rồi, nếu cậu Long tới thì tuyệt đối không được ngăn cản vào thăm, hơn nữa cố gắng đáp ứng tất cả các yêu cầu của cậu”.  
 
Trần Hướng Thiên nghe vậy, có chút ngay thẳng đáp.  
 
“Được, vậy tôi vào trong xem sao”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng thản nhiên nói.  
 
“Vì sao tôi lại cảm giác quan hệ của anh với Trần Hướng Thiên như quan hệ cấp trên cấp dưới vậy?”  
 
Đợi sau khi Trần Hướng Thiên rời đi, Cố Tuyết Cầm có chút nghi hoặc nói, sự tôn trọng của Trần Hướng Thiên với Long Thiên Tiếu đã vượt quá mức tôn trọng của bạn bè với nhau, kiểu tôn trọng này càng giống như đối với lãnh đạo, kiểu tôn trọng với cấp trên.  
 
Đương nhiên ngoài sự tôn trọng, vẫn còn sự kính sợ, có thể nhìn ra được Trần Hướng Thiên vô cùng nể sợ Long Thiên Tiếu, thậm chí là nghe theo tất cả sự sắp xếp của Long Thiên Tiếu.  
 
“Cô nói là quan hệ cấp trên cấp dưới thì chính là cấp trên cấp dưới”.  
 
Long Thiên Tiếu nghe vậy, có chút cười khổ nói.  
 
“Cái gì mà tôi nói, hai người vốn là quan hệ cấp trên cấp dưới được chưa. Ông ta là nhân vật lớn ở thành phố Lâm Giang, tại sao đối với một người bình thường lại tôn trọng đến vậy?”  
 
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói, lắc lắc đầu, sau đó đuổi theo cước bộ của Long Thiên Tiếu

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!