“Một số có thể mượn ngoại lực chiến thắng quyền pháp chẳng hạn như Thái Cực Quyền. Một số kỹ năng chiến đấu thông minh, kỹ xảo sát thủ, một số kiếm pháp thông minh, đao pháp, côn pháp, kỹ thuật bắn súng!”
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
“Woa, kiếm pháp, côn pháp, kỹ thuật bắn súng, ngầu quá! Ông chú, chú biết kiếm pháp, đao pháp, côn pháp, còn có kỹ thuật bắn súng sao?”
Tần Tiểu Manh khẽ kinh hô, bộ dạng nóng lòng muốn thử.
“Chú đều biết một chút”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Woa, tốt quá, cháu muốn học kiếm pháp, kiếm pháp quá hay, chú có thể dạy cháu không? Tiền không thành vấn đề, nhà cháu có rất nhiều tiền!”
Tần Tiểu Manh vô cùng kích động nói.
“Có cơ hội nói sau!”
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu lại uống một ngụm trà mà Cố Tuyết Cầm đưa, sau đó nói. Lúc này, Cố Tuyết Cầm không nói chuyện nữa, cô chỉ giúp Long Thiên Tiếu thả lỏng cơ và xương, Long Thiên Tiếu liên tiếp đánh mấy hiệp, chắc chắn rất mệt mỏi.
“Được rồi, cô ngồi xuống đi, thật ra tôi cũng không mệt lắm”.
Thấy dáng vẻ của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu liền nói với cô.
“Không sao, anh nghỉ ngơi đi, tôi xoa bóp giúp anh”.
Cố Tuyết Cầm nói, tay cô rơi trên người Long Thiên Tiếu, cô có thể cảm nhận được cơ bắp trên người anh rất vạm vỡ cứng rắn.
Trước đó không phải như vậy, chắc là Long Thiên Tiếu vẫn chưa hoàn toàn thả lòng, Cố Tuyết Cầm thầm nghĩ.
“Anh muốn anh ta thực hiện lời hứa, rốt cuộc đó là lời hứa gì?”
Lúc này, Cố Tuyết Cầm hỏi.
“Ôi, cái này ấy mà, chị Tuyết Cầm, em nói với chị”.
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh liền mở miệng nói, nhưng lại bị ánh mắt Long Thiên Tiếu ngăn lại, cô không nói tiếp nữa.
“Em nói đi!”
Cố Tuyết Cầm liếc nhìn Tần Tiểu Manh, sau đó nói.
“Thôi em không nói nữa đâu, tối nay lúc nào đi ngủ, chị hỏi chú ấy là được mà. Nếu chú ấy không nói, chị không cho chú ấy lên giường”.
Tần Tiểu Manh ngượng ngùng nói, trước đó Long Thiên Tiếu từng nhắc nhở cô không được nói linh tinh với Cố Tuyết Cầm, nhất thời, cô quên mất.
“Không nói thì thôi, thần thần bí bí”.
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm không vui nói.
“Cũng không phải là chuyện lớn gì, trở về tôi nói với cô”.
Long Thiên Tiếu không chịu nổi thái độ của Cố Tuyết Cầm, sau đó nói. Hình như cô đang ghen, có khả năng là cô cảm thấy Tần Tiểu Manh có thể biết, tại sao cô lại không thể, phụ nữ ít nhiều đều có lòng dạ hẹp hòi như vậy.
Đương nhiên, mặc dù Cố Tuyết Cầm cũng có, nhưng cô không phải là người không lý trí, cô sẽ không tức giận với anh về những chuyện như vậy.
“Vậy được”.
Khóe miệng Cố Tuyết Cầm nở nụ cười đắc ý, sau đó cô tiếp tục xoa bóp cho Long Thiên Tiếu.
Võ quán Thiên Đạo, trong một phòng họp rộng rãi.
Lôi Hổ ngồi trên hàng ghế đầu tiên, bên dưới hắn ta là các võ sĩ.
“Các cậu nghĩ gì về đề xuất của anh Long?”
Lôi Hổ hỏi đám người, nghe thấy vậy, đám người đưa mắt nhìn nhau, bộ dạng không chắc chắn.
“Chúng ta thua rồi”.
“Đúng vậy, thua một cách triệt để rồi”.
“Anh Long quả thực là người dị thường, tôi chưa từng thấy người nào mạnh như vậy!”
Đám người tôi một câu anh một câu, có chút cảm thán nói.
“Mấy lời các cậu nói không phải là lời thừa sao? Tôi biết tôi thua rồi, tôi đang hỏi các cậu, sau khi thua, chúng ta nên làm gì?”
Nghe xong Lôi Hổ lập tức nổi giận, đúng là đám người ngu ngốc dốt đặc cán mai, nói chuyện không bao giờ nói đến điểm mấu chốt.
“Đại ca, nếu chúng ta nuốt lời, sợ rằng anh Long này sẽ không dễ dàng bỏ qua cho chúng ta như vậy đâu. Hơn nữa, theo điều tra trước đây, người này có mối quan hệ không rõ ràng với Trần Hướng Thiên. Có thể thấy, người này có thân phận không tầm thường ở thành phố Lâm Giang”.
Người nói chuyện là Hắc Lang, trong ánh mắt hắn ta có chút u ám, hắn ta đứng dậy, lạnh lùng nói.
“Ừm, nói không sai, sau đó thì sao, ý kiến của cậu là gì?”
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ khẽ gật đầu nói. Trong đám người này, cũng chỉ có Hắc Lang là thông minh hơn cả, trên phương diện quyết sách xử sự, hắn ta có thể đưa quyết định sáng suốt hơn.
“Ý kiến của tôi là thực hiện lời hứa trước đó. Người này có mánh khóe thủ đoạn cao siêu, mà dường như anh ta cũng không có hứng thú đến công việc nội bộ của chúng ta. Đại ca cũng không cần lo lắng hắn ta đoạt quyền gì gì đó. Chỉ là vào thời khắc quan trọng, chúng ta có khả năng phải nghe theo lời anh ta. Nhưng mấy năm nay, ở thành phố Lâm Giang căn bản không xảy ra chuyện lớn gì, e rằng thời điểm thống nhất bước đi mà anh ta nói sẽ không đến. Điều quan trọng nhất là, anh ta có thể chinh phục những người khác hay không, còn khó nói. Ở thành phố Lâm Giang, bất luận là Phương Thắng Thiên, Phong Cẩu hay là Hoa Hồ Điệp thần bí, ai cũng không phải là người dễ đối phó”.
Hắc Lang lại đĩnh đạc nói, trái lại hắn ta nói cũng có lý.
“Ừm, ý kiến của cậu rất có tính xây dựng. Còn những người khác thì sao?”
Lôi Hổ nói. Thấy thế, đầu óc đám người cũng trở nên sáng suốt hơn, đại ca Lôi vẫn thiên về hướng thực hiện lời hứa!
Không phải nói là đại ca Lôi sợ, mà là tính cách của đại ca luôn như vậy, khá thẳng thắn, luôn luôn rêu rao tâng bốc mình là người giữ chữ tín, lời hứa đáng giá ngàn vàng.
“Đại ca, em cho rằng, Hắc Lang nói rất có lý. Chúng ta không ngại suy nghĩ từ một góc độ khác, nếu có thể cột anh Long vào phe chúng ta, trên thực tế, chúng ta đã có được một chỗ dựa vững chắc. Với sức mạnh của anh Long, cho dù Phương Thắng Thiên- người được mệnh danh là thế lực ngầm mạnh nhất ở thành phố Lâm Giang sợ rằng cũng không thể đối phó với anh ta”.
Lúc này, một võ sĩ đứng ra, chậm rãi nói.
“Tên nhóc này nói không sai, chúng ta cũng có thể nghĩ như vậy!”
“Đúng, có anh Long, chúng ta còn sợ Phương Thắng Thiên sao? Không bao lâu nữa, chúng ta sẽ trở thành thủ lĩnh của thế lực ngầm thành phố Lâm Giang, Phương Thắng Thiên đó là cái thá gì!”
“Bọn em cũng cho rằng chúng ta nên thực hiện lời hứa, thà đánh cược còn hơn chịu thua, một lời nói một gói vàng luôn là tác phong tốt đẹp của Đông Thành chúng ta”.
Nghe thấy vậy, đám người nhao nhao nói.
“Đại ca, ý kiến của em giống mọi người. Em đã điều tra tư liệu về anh Long, em phát hiện ra có rất nhiều chỗ không hợp lý, điểm đáng ngờ chồng chất. Thêm vào đó dựa theo biểu hiện của anh ta hiện giờ, có thể thấy anh ta không chỉ đơn giản là thằng con rể vô tích sự nhà họ Cố. Em đã điều tra lý lịch của anh ta, phát hiện ra rằng trong đó có hơn mười đến hai mươi năm cuộc đời để trống. Trong hơn mười đến hai mươi năm này, cũng không biết anh ta đã làm gì. 5 năm trước, anh ta trở lại thành phố Lâm Giang, anh ta dẫn theo một đứa con gái. Hơn nữa, đứa con gái này là con của anh ta và người vợ đã khuất, nhưng thông tin về người vợ quá cố của anh ta, đến tên bọn em cũng không thể điều tra ra”.
Người nói chuyện là Cao Bá, cậu ta luôn phụ trách điều tra những thông tin liên quan đến Long Thiên Tiếu, cậu ta càng điều tra càng mê muội, càng điều tra càng cảm thấy không có cách nào để điều tra nữa, càng điều tra càng cảm thấy có nhiều điểm đáng ngờ.
“Được rồi, vậy cứ quyết thế nhé. Cao Bá, cậu sắp xếp mấy bàn tiệc, nếu đã là thực hiện lời hứa ban đầu, mọi người nên ngồi lại với nhau ăn bữa cơm”.
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ không chút do dự nói, hắn ta không đề cập đến chuyện cúc áo, bởi vì trong đám võ sĩ này, không phải ai hắn ta cũng có thể hoàn toàn tin tưởng.