Sau khi cúp điện thoại, sắc mặt Vương Mộng Sinh ngày càng trầm xuống, đứng ở chỗ đó, tựa như đang nghĩ đến điều gì.
“Ông chủ, ông chủ?”
Quản gia gọi hai tiếng, ông ta vẫn không có phản ứng gì.
“Bảo cậu cả và cậu ba, tối nay ghé qua chỗ tôi một lát, tôi có việc muốn bàn với chúng”.
Sau khi trầm ngâm hồi lâu, Vương Mộng Sinh mới nói với người bên dưới.
“Vâng!”
Quản gia nghe thấy vậy, đáp lại. Vương Mộng Sinh sau khi nói xong lời này trực tiếp rời khỏi đại sảnh.
Thời gian trôi qua rất mau, mới đó đã đến lúc Cố Tuyết Cầm tan ca và Long Tiểu Tịch tan học rồi. Long Thiên Tiếu đi đón Cố Tuyết Cầm trước sau đó mới đón Long Tiểu Tịch.
Hôm nay họ đến nhà trẻ có hơi muộn, khi bọn họ xuất hiện trước cửa nhà trẻ, xung quanh đã không còn nhiều người lắm.
Trước cửa nhà trẻ lúc này ngoại trừ Long Tiểu Tịch và Lương Tuyết Oánh còn có cô bé mập và bà nội cô bé, bà lão lúc này tựa như đang đợi người, trong tay bà ấy cầm một cái túi rất to.
“Bố, chị Tuyết Cầm!”
Nhìn thấy Long Thiên Tiếu đến, Long Tiểu Tịch lập tức hô lên.
“Chào cô giáo Lương, cháu chào bà!”
Long Thiên Tiếu cũng đi qua đó, chào hỏi. Cố Tuyết Cầm nhìn thấy mấy người họ cũng khẽ gật đầu xem như chào hỏi.
Cô bé mập nhìn thấy Long Thiên Tiếu đến, liền cúi đầu chào Long Thiên Tiếu, cô bé không nói được chỉ có thể dùng phương thức này để chào hỏi Long Thiên Tiếu.
“Chú cũng chào cháu”.
Long Thiên Tiếu nhìn cô bé mập, anh đi qua đó có chút thân thiết nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, chào lại.
“Cậu Long, tôi có chút đồ này muốn đưa cho cậu”.
Lúc này, bà lão lên tiếng, đưa chiếc túi lớn trong tay cho Long Thiên Tiếu.
“Bà ơi, đây là cái gì vậy?”
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, có chút tò mò hỏi.
“Cũng nhờ phúc của cậu, thành phố sắp xếp cho chúng tôi một ngôi nhà, chúng tôi rốt cuộc cũng có chỗ che mưa chắn gió. Bà già này không biết làm sao cảm ơn cậu, đây là tất cả rau mà lúc trước tôi đã trồng được, tôi nghe nói người thành thị các cậu đều thích ăn loại rau này, cho nên mang đến cho mọi người”.
Bà lão có chút cảm kích nói.
“Bà ơi, bà đừng khách sáo quá”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, mở cái túi lớn ra nhìn nhìn, sau đó nói.
“Mọi người không chê là tôi mừng rồi! Nếu không phải nhờ mọi người, chúng tôi bây giờ vẫn phải sống ở lán gỗ trong con hẻm nhỏ! Tôi nói mọi người nghe, thành phố đã cấp cho chúng tôi một ngôi nhà rất tốt, ông Trần cũng thương xót chúng tôi đi lại không tiện còn sắp xếp cho chúng tôi ở tầng một, ngôi nhà rất lớn, đằng sau còn có một vườn hoa, có thể để chúng tôi trồng đủ loại hoa, trồng các loại rau”.
Bà lão vô cùng cảm kích nói.
“Chỗ ở của hai người thoải mái là tốt rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy cũng nói, Trần Hướng Thiên này làm việc cũng xem như đáng tin, kỳ thật không phải nể mặt mũi anh mà vốn dĩ đây là thứ họ xứng đáng có được. Những đứa bé mồ côi có bố mẹ là tử sĩ của Đế Quốc, Đế Quốc phải sắp xếp thỏa đáng cho họ, đây là quy định của Đế Quốc.
“Thoải mái, rất thoải mái. Hàng xóm xung quanh cũng rất tốt, bây giờ tôi vẫn thu mua phế phẩm, hàng xóm đều ủng hộ cho tôi. Họ còn giúp tôi sửa sang lại cái lán gỗ trong hẻm nhỏ để tôi dùng làm chỗ phân loại phế liệu. Mọi người đều là người tốt”.
Bà lão lại nói.
“Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi. Bà ơi đồ ăn này cháu sẽ nhận”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, chỉ cười cười nói.
“Được rồi, không đủ vẫn còn, về sau có chuyện gì có cần thì cứ nói với tôi. Chúng tôi về trước đây, nhà chúng tôi ở gần đây, rất gần thôi, ông Trần rất chu đáo, sắp xếp cho chúng tôi ở gần nhà trẻ, nói tiện đưa đón đứa nhỏ đến trường”.
Bà lão lại trịnh trọng nói, thấy Long Thiên Tiếu nhận quà tặng, bà ấy vô cùng vui mừng.
“Sau này có chuyện gì khó khăn không giải quyết được, bà có thể tìm cháu”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, cũng nói.
“Được rồi, cảm ơn cậu!”
Bà lão hơi cúi đầu xuống nói, cô bé mập thấy thế cũng làm theo bà mình, cúi đầu với Long Thiên Tiếu, sau đó bà lão cầm tay đứa nhỏ cùng rời đi, nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, trong lòng Long Thiên Tiếu có chút vui mừng.
“Anh Long quả thực là người tốt, người khác nhìn thấy họ đều tránh đi, không cho con cái mình lại gần hai người họ”.
Thấy một màn như vậy, Lương Tuyết Oánh vô cùng cảm thán nói.
“Đây đều là những chuyện tôi nên làm, có thể giúp đỡ một chút cho họ! Cô giáo Lương cũng là người tốt, nếu không phải có cô giáo Lương giúp đỡ, đứa nhỏ chỉ sợ cũng khó có thể đi học. Cô giáo Lương về sau có khó khăn gì cũng có thể tìm đến tôi”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy cười cười nói. Ấn tượng của anh với Lương Tuyết Oánh cũng không tệ, cô ấy có thể đối xử bình đẳng, dạy dỗ không phân biệt, đúng là dáng vẻ mà một người nhà giáo nên có.
“Cảm ơn anh Long”.
Lương Tuyết Oánh đáp lại.
“Ừm, nếu không có chuyện gì tôi đi trước đây”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy liền đáp.
“Cô giáo Lương ngày mai gặp lại ạ!”
Cố Tuyết Cầm bế Long Tiểu Tịch, Long Tiểu Tịch vẫy vẫy bàn tay nhỏ, sau đó nói. Lương Tuyết Oánh nghe vậy cũng cười cười vẫy tay chào.
Đợi sau khi xe của Long Thiên Tiếu nghênh ngang rời đi, Lương Tuyết Oánh mới rời khỏi chỗ đó. Mỗi ngày cô ấy đều tiễn từng đứa nhỏ về, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm thường đến tương đối muộn, cô ấy đã sớm quen với điều này.
“Cái cúc áo của anh sao lại rơi mất rồi?”
Lúc này, Cố Tuyết Cầm ngồi ở vị trí ghế phụ, nhìn thấy ống tay áo sơ mi của Long Thiên Tiếu rơi một chiếc cúc, liền hỏi.
“Vậy hả? Tôi cũng không để ý lắm”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, nhìn thoáng qua, ống tay áo quả nhiên rơi mất một chiếc cúc, bình thường anh không mấy quan tâm, cho đến nay đều không chú ý đến.
“Đợi mấy hôm nữa, tôi đi siêu thị xem có chiếc cúc áo giống vậy không, nếu có, tôi sẽ khâu lại cúc cho anh”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, chỉ thản nhiên nói.
“Ừm”, Long Thiên Tiếu nghe thấy thế cũng đáp lại.
Họ lái xe đi chợ mua đồ rồi mới về nhà.
Cuộc sống mỗi ngày đều như vậy, nhưng anh đã tạo thành thói quen. Anh thậm chí có chút thích cuộc sống bình thường như vậy.
Cuộc sống này, bình thường mới là hạnh phúc.
Gần đến giờ cơm, Long Vận Nhi mới từ bên ngoài trở về, cô ấy đi thăm Long Đức Phúc, chỉ cần thời gian không gấp, trên cơ bản mỗi ngày cô ấy đều vào thăm Long Đức Phúc.
“Anh, em nghe bố mẹ nói, bác sĩ thiên tài Bách Lý gần đây thường xuyên đến bệnh viện Long Hòa, vì sao em chẳng gặp lần nào nhỉ?”
Trên bàn ăn, Long Vận Nhi đang cầm chén cơm, hỏi lại.
“Em đến quá muộn rồi?”
Long Thiên Tiếu gắp một miếng thức ăn sau đó nói.
“Anh, anh và bác sĩ thiên tài Bách Lý kia là bạn bè rất thân thiết sao? Anh ta là người như thế nào? Tính cách có phải rất kỳ quái không, không ít bạn học của em đều là fans hâm mộ của anh ta, nghiên cứu rất nhiều tác phẩm của anh ta, trong một số lý luận của anh ta thực sự khiến cho người ta có cảm giác rất mới lạ”.
Long Vận Nhi lại hỏi.
“Em muốn biết những chuyện này làm gì, có một số người tuy có thanh danh bên ngoài nhưng trên thực tế nhân phẩm bại hoại, mặt người dạ thú”.
Long Thiên Tiếu liếc mắt nhìn Long Vận Nhi một cái, dùng ngữ khí thản nhiên nói.