“Trước mắt cứ thăm dò cậu ta cẩn thận sau đó mới quyết định. Trong khoảng thời gian này, các cháu tuyệt đối không thể có bất kỳ hành động gì”.
Ông cụ Vương quyết định rất nhanh nói.
“Cháu hiểu rồi, ông nội”.
Vương Như Long nghe vậy, hơi cúi đầu nói.
“Còn nữa, đặc biệt là Như Lực cháu đấy, trước khi làm việc gì thì dùng não suy nghĩ đã, cháu thử nghĩ xem, nếu không có nhà họ Vương này thì cháu có thể làm được gì?”
Vương Mộng Sinh lại nhìn về phía Vương Như Lực cảnh cáo. Trong lòng ông ta còn đang nghi hoặc, Long Thiên Tiếu rốt cuộc là ai, mà ngay cả Tần Viễn Lâm cũng phải gọi cậu ta là cậu Long. Từ cậu Long ở đây là có ý gì, cách gọi cung kính như vậy, ý chỉ một người rất xuất sắc trong lĩnh vực nào đó, mới gọi như vậy.
Tần Viễn Lâm cũng là một người cao ngạo, thế mà lại tình nguyện gọi một tên nhóc một cách cung kính đến thế.
“Cháu biết rồi, ông nội”.
Vương Như Lực lạnh nhạt đáp, nhưng trong lòng lại vô cùng uất ức, nếu điều kiện cho phép, cậu ta hận không thể ăn tươi nuốt sống Long Thiên Tiếu ngay bây giờ.
“Được rồi, các cháu đều ra ngoài cả đi. Như Long các cháu điều tra được gì đều phải nói với ông. Chúng ta thương lượng thêm, ông cảm giác chuyện lần này chúng ta phải đối mặt rất không đơn giản”.
Vương Mộng Sinh nói với ngữ khí cẩn trọng.
“Vâng ông nội”.
Vương Như Long đáp lại.
Sau đó hai người bèn chào một tiếng rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi biệt thự hào hoa, Vương Như Lực và Vương Như Long không cùng đi một hướng mà mỗi người một ngả.
“Cậu ba, ài ya, cậu làm cái gì vậy, mặt sao lại sưng lên rồi, còn in cả dấu tay, là ai làm vậy?”
Lúc này, một tên đàn em bộ dạng giống như thái giám tiến lại gần, nhìn thấy dấu tay trên mặt Vương Như Lực, vô cùng kinh ngạc nói.
“Cậu đi điều tra cho tôi một chút về người tên Long Thiên Tiếu, anh ta là tên ở rể nhà họ Cố trong thành phố Lâm Giang, phải điều tra chi tiết, cái gì liên quan đều phải điều tra ra. Sau đó chuẩn bị cho tôi vài người, tôi có chuyện khác cần dùng tới”.
Vương Như Lực dùng ngữ khí lạnh như băng nói.
“Vâng cậu ba, cậu lại nhìn trúng mỹ nhân, thiếu phụ nhà nào sao, mặt này không phải bị ai cào đấy chứ?”
Tên đàn em bộ dạng giống thái giám kia thô thiển nói.
“Con mẹ nhà cậu, người đẹp nhà cậu có thể cào người thành ra thế này sao? Mau đi làm việc đi, nếu không bổn thiếu gia đây giết chết cậu bây giờ”.
Vương Như Lực nghe thấy vậy, giận đến thở không ra hơi, đùa cái gì vậy, đều là một lũ tốn cơm, chẳng có tác dụng gì.
“Ày ya, vâng vâng em đi làm ngay đây!”
Bị Vương Như Lực đá cho một cước, tên đàn em giống thái giám kia vội vàng rời đi. Cậu ta vốn chỉ muốn nịnh nọt một chút, không ngờ lại thành như vậy, có chút xấu hổ.
“Đi con mẹ nhà cậu đi!”
Vương Như Lực nhìn thấy tên đàn em giống thái giám kia rời đi, vô cùng ảo não nói, nói xong một chân lại đá vào thân cây bên cạnh, nhưng do dùng sức quá mạnh lại khiến chính mình bị đau, kêu lên oai oái.
Tập đoàn Long Đằng, điện thoại của Long Thiên Tiếu đột nhiên vang lên, anh nhìn thoáng qua, là Tần Viễn Lâm gọi tới.
“Chủ tịch Tần, có chuyện gì không?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Cậu Long, cậu và nhà họ Vương xảy ra chuyện gì sao?”
Tần Viễn Lâm hỏi thẳng vào vấn đề.
“Hửm, tại sao ông lại hỏi như vậy?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy hỏi lại. Mâu thuẫn chắc chắn là có, hơn nữa còn không phải mâu thuẫn bình thường, nhưng Tần Viễn Lâm làm sao biết được việc này?
“Vừa rồi Vương Mộng Sinh gọi điện thoại đến, hỏi thăm tin tức của cậu Long. Nhà họ Vương ở thành phố Lâm Giang vô cùng ngang ngược, bọn họ đột nhiên hỏi thăm tin của cậu, chắc chắn muốn làm chuyện gì đó”.
Tần Viễn Lâm vô cùng chắc chắn nói.
“Có chút hiềm khích thôi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Cậu Long, có cần tôi gọi điện thoại cho bọn họ, cảnh cáo bọn họ thêm lần nữa. Tôi vừa rồi đã cảnh cáo họ rồi, bảo họ đừng có làm việc thiếu suy nghĩ”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy, có chút lo lắng nói.
“Tôi đã bảo người cảnh cáo họ rồi, nếu bọn họ không thức thời, tôi rất khó đảm bảo về sau thành phố Lâm Giang có còn nhà họ Vương này không”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, không mấy quan tâm đáp lại.
“Cho dù là như vậy, tôi vẫn phải cảnh cáo họ thêm. Cậu Long có con đường của cậu, tôi có con đường riêng của tôi. Tôi sẽ để họ biết, chỉ cần họ động thủ tôi sẽ không bàng quan đứng nhìn. Ở thành phố Lâm Giang họ chỉ là gia tộc xếp thứ ba, nhà họ Tần chúng tôi mới là gia tộc đứng đầu, mặc dù nhà họ Tần của tôi không dính đến công việc kinh doanh ngầm nhưng chúng tôi cũng không dễ chọc vào đâu”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy, vô cùng khăng khái đáp.
“Được rồi, cảm ơn chủ tịch Tần”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ thản nhiên nói, xem như tiếp nhận ý tốt của Tần Viễn Lâm.
“Cậu Long, cậu nói gì vậy, tôi làm cho cậu chút chuyện, cậu còn phải cảm ơn tôi sao? Nếu như không có chuyện gì nữa tôi cúp máy trước đây”.
Tần Viễn Lâm vô cùng khách sáo nói.
“Ừm!”
Long Thiên Tiếu nghe vậy đáp lại, nói xong cũng cúp máy.
Sau khi Vương Như Long và Vương Như Lực rời khỏi, điện thoại của ông cụ Vương lại vang lên.
“Ông chủ, là Tần Viễn Lâm gọi điện thoại tới”.
Lúc này, người quản gia tới báo.
“Nghe đi”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy, quyết định rất nhanh nói.
“Là ông cụ nhà họ Vương đấy sao?”
Sau khi điện thoại được kết nối, ở đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của Tần Viễn Lâm.
“Không biết ông Tần có chuyện gì vậy?”
Vương Mộng Sinh nói một cách vô cùng thân thiết, từ ngữ khí của Tần Viễn Lâm, ông ta có thể nghe ra được có điều gì đó không bình thường.
Lúc trước, Tần Viễn Lâm gọi mình là ông cụ Vương giờ lại thêm nhà họ Vương vào, gọi là ông cụ nhà họ Vương, tuy rằng chỉ thêm mấy chữ nhưng ngữ khí đã xa cách hơn rất nhiều rồi.
“Ông cụ nhà họ Vương này, người sáng suốt không nói vòng vo, nếu như ông muốn ra tay với cậu Long, Tần Viễn Lâm tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn, thành phố Lâm Giang có rất nhiều người cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Cho nên, mong ông suy nghĩ cẩn trọng những chuyện mình muốn làm, đừng tự dẫn lửa tự thiêu thân”.
Ngữ khí của Tần Viễn Lâm lạnh như băng nói.
“Ông Tần nói như vậy, tôi ngược lại vô cùng tò mò, Long Thiên Tiếu này rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho ông Tần căng thẳng đến vậy?”
Vương Mộng Sinh trịnh trọng hỏi han, trong lời này, ít nhiều có ý tứ thăm dò. Nhưng Tần Viễn Lâm là ai? Ông ta cũng là kẻ lõi đời đã lăn lộn mấy chục năm rồi, sao có thể dễ dàng để người khác dụ nói ra như vậy?
“Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, muốn biết thân phận của cậu Long sao, ông không có tư cách. Tôi nhắc nhở ông cũng vì muốn tốt cho ông, có vài chuyện thua thiệt, ông phải chịu cũng không tính là thiệt, nhưng đôi khi muốn tính toán thiệt hơn, có khả năng còn mất nhiều hơn đấy, thậm chí đến cả tính mạng cũng không giữ nổi”.
Tần Viễn Lâm nghe vậy, nói rất đơn giản lại trực tiếp. Vương Mộng Sinh nghe thấy thế lại trầm ngâm hồi lâu, Tần Viễn Lâm cũng không sốt ruột, ông ta cho Vương Mộng Sinh thời gian để tiêu hóa tin tức này.
“Tôi hiểu rồi. Cảm ơn ông Tần đã khuyên bảo, hôm nào chúng ta cùng đi uống trà”.
Một hồi lâu sau đó Vương Mộng Sinh mới đáp lại Tần Viễn Lâm.
“Không cần đâu, dạo gần đây tôi bộn bề nhiều việc không có thời gian uống trà, về sau có cơ hội nói sau đi!”
Tần Viễn Lâm không nói hai lời, trực tiếp cự tuyệt.
“Được, tôi chờ ông Tần!”
Vương Mộng Sinh nghe thấy lời nói không chút khách sáo này, sắc mặt lạnh lùng, làm bộ như nhiệt tình thân thiết đáp lại.
Tần Viễn Lâm nghe thấy vậy liền trực tiếp cúp điện thoại.