“Cậu chủ, cậu không sao chứ?”
Lúc này, tên tùy tùng đi bên cạnh cậu ta hỏi.
“Không sao? Con mẹ nó, anh thấy bộ dạng của ông đây giống không sao lắm hả?”
Vương Như Lực vô cùng tức giận, cậu ta trút giận lên người tên tùy tùng. Nghe thấy vậy, tên tùy tùng cũng không giám nói gì nữa, anh ta biết rất rõ tính khí của cậu chủ nhà mình.
“Mẹ nó chứ, vô dụng, một lũ vô dụng. Đi!”
Vương Như Lực nhìn vào đám người, sau đó rống lên. Nói xong, cậu ta cũng lên xe, dẫn theo đoàn xe sang trọng nghênh ngang rời đi, cũng vào đúng lúc này, Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm bước ra ngoài.
“Gần đây có một nhà hàng lẩu dê, lần trước tôi đã ăn với Sở Uyển Tình, mùi vị khá được, hôm nay thứ Tư có chương trình ưu đãi, giá cả khá phải chăng”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu.
“Vậy đi ăn lẩu dê nhé”.
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Đó không phải là thằng con rể vô dụng nhà họ Cố sao?”
“Chẳng thế à, hôm nay lại đến đây, thật hiếm thấy”.
“Kẻ vô tích sự này trông cũng đẹp trai, cao ráo đấy nhỉ, đáng tiếc lại là kẻ vô dụng ăn bám!”
Thấy Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm, xung quanh truyền đến một số âm thanh không hay lắm, đám người xì xào bàn tán, nhưng bọn họ không dám nói to. Dù sao thì bây giờ, Cố Tuyết Cầm cực kì có tiếng nói ở tập đoàn.
“Luôn có nhiều người lắm mồm như vậy”.
Hàng mi thanh tú của Cố Tuyết Cầm khẽ nheo lại, cô có chút không vui nói.
Khi bước đi, cô tiến lên trước khoác tay Long thiên Tiếu, dường như cô đang dùng hành động này để chứng minh với đám người kia vậy. Nghe được lời nói của Cố Tuyết Cầm, lại nhìn vào cánh tay cô khoác lên người mình, Long Thiên Tiếu chỉ khẽ mỉm cười.
“Quan tâm tới bọn họ làm gì?”
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Chậc chậc chậc, không phải nói cô chủ rất bất mãn với kẻ vô dụng đó hả? Sao trông có vẻ trìu mến thân thiết thế?”
“Ai mà biết được, chuyện vợ chồng nhà người ta, chúng ta bớt để ý lại!”
“Haizz, với sắc đẹp của cô chủ, muốn tìm đàn ông ưu tú nào mà chẳng được, đằng này lại chọn một kẻ vô dụng”.
Đám người lại bắt đầu bàn tán, trong lời nói có cả sự tiếc nuối và ghen tị.
“Cố Tuyết Cầm, Cố Tuyết Cầm, hai người làm gì đó, tại sao đi ăn không gọi tớ?”
Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đang đi thì đột nhiên có tiếng nói từ phía sau, chỉ thấy Sở Uyển Tình từ xa vội vàng chạy tới, nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm liền dừng lại, xoay người nhìn.
“Cậu cũng không kêu tớ gọi cậu mà!”
Cố Tuyết Cầm vén tóc mái bên tai, nhàn nhạt nói.
“Tớ mới nghe nói anh rể đến, tớ đoán hai người nhất định sẽ ra ngoài ăn, cho nên, tớ nhanh trí đến ăn trực, hai người sẽ không ngại dẫn theo chiếc bóng đèn 45 oát này chứ?”
Sở Uyển Tình cao hứng nói.
“Cậu biết cậu là bóng đèn, cậu còn đến?”
Cố Tuyết Cầm cạn lời nói.
“Ôi, Cố Tuyết Cầm, lời này của cậu cũng vô lương tâm quá đi, quả nhiên là tình chị em nhựa”.
*Tình chị em nhựa: Ngôn ngữ mạng, chỉ hội chị em tình cảm như hoa giả bằng nhựa, đặc biệt giả tạo nhưng không bao giờ tàn, bên ngoài thân thiết chị em nhưng thực chất đấu đá lẫn nhau.
Nghe thấy vậy, Sở Uyển Tình có chút khoa trương nói.
“Đi thôi, cô đi cùng nhé, tôi mời”.
Long Thiên Tiếu mỉm cười nói.
“Ha ha ha, vẫn là anh rể tốt nhất, tôi không có gọi nhầm một tiếng anh rể mà”.
Sở Uyển Tình vô cùng vui vẻ nói.
“Vậy thì đi thôi!”
Cố Tuyết Cầm nói, về việc Long Thiên Tiếu mời khách, cô cũng không có ý kiến gì.
“Đi đi đi, ha ha ha, đi ăn ở đâu đó?”
Sở Uyển Tình vui vẻ nói.
“Phía trước có một cửa hàng đồ ăn nhanh, mùi vị cũng không tệ”.
Nghe thấy thế, Cố Tuyết Cầm cố ý nói.
“Cố Tuyết Cầm, ban nãy tớ rõ ràng nghe thấy hai người nói là đi ăn lẩu dê, tớ đến, hai người lại chuyển hướng đi ăn đồ ăn nhanh. Đúng là tình chị em nhựa, đúng là tình chị em nhựa mà!”
Sở Uyển Tình cạn lời nói.
“Vậy thì đi ăn lẩu dê”.
Long Thiên Tiếu nói.
“Ha ha ha, được”.
Nghe thấy vậy, thiện cảm của Sở Uyển Tình dành cho Long Thiên Tiếu lại tăng thêm một bậc, hào phóng, khí phách, rộng lượng!
Ba người vừa đi vừa nói chuyện liền bước vào một nhà hàng lẩu dê. Nhà hàng này tuy không lớn nhưng lại rất tinh xảo, hiện tại là giờ ăn, cho nên khá đông khách.
Sau khi Long Thiên Tiếu vào, anh chọn một nơi khá yên tĩnh ngồi xuống rồi bắt đầu gọi món, Long Thiên Tiếu đơn giản gọi một số món mà cả anh và Cố Tuyết Cầm đều thích ăn, gọi xong, anh đưa menu cho Cố Tuyết Cầm.
Về cơ bản Cố Tuyết Cầm không có bổ sung thêm quá nhiều, hai người ở bên nhau nhiều năm, cô thích ăn gì, Long Thiên Tiếu đều biết.
Ngược lại Long Thiên Tiếu thích ăn gì, Cố Tuyết Cầm cũng không biết rõ lắm, nghĩ đến đây, trong lòng cô có chút áy náy, cô cảm thấy sự hiểu biết và quan tâm của mình dành cho Long Thiên Tiếu còn quá ít.
Đến lượt Sở Uyển Tình gọi món, Sở Uyển Tình lại gọi thêm rất nhiều, cô ấy gọi liên tục không biết điểm dừng, Long Thiên Tiếu cũng không thèm quan tâm, dựa vào mức tiêu dùng của nhà hàng này, cũng không khiến anh nghèo đi được.
“Thôi, cậu gọi nhiều quá rồi, không ăn hết”.
Cố Tuyết Cầm không nhìn tiếp được nữa, nói, cái người này, liều mạng gọi đồ ăn không thèm nể mặt ai luôn.
“Anh rể, tôi muốn thử hết những món này, anh không có ý kiến gì chứ?”
Sở Uyển Tình trực tiếp hỏi.
“Cô cứ việc gọi”.
Long Thiên Tiếu chỉ thản nhiên nói.
“Phục vụ, cho tôi cái này, cái này, còn có cái này”.
Nghe thấy vậy, Sở Uyển Tình không có ý dừng lại.
“Được rồi, gọi thế thôi, ăn hết đã, nếu không lần sau tớ không dẫn cậu theo nữa đâu”.
Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời, nói. Cô trực tiếp cướp lấy menu, con heo tham ăn này thật là, gọi mười mấy món bàn sắp hết chỗ để rồi mà vẫn muốn gọi.
“Haizz, tớ nói này Tuyết Cầm, càng ngày cậu càng giống bà nội trợ gia đình đó. Quả nhiên là con gái lấy chồng như bát nước đổ đi!”
Sở Uyển Tình thở dài một hơi, bùi ngùi nói.
“Có kiểu gọi món như cậu hả? Mấy ngày rồi cậu không ăn cơm mà gọi nhiều thế, 3 người ăn, đủ rồi, không đủ lát gọi thêm”.
Cố Tuyết Cầm tức giận nói.
“Được rồi được rồi, tớ nghe theo cậu, bà nội trợ khó tính”.
Sở Uyển Tình có chút bất đắc dĩ nói. Khoảng chừng 30 phút sau, phục vụ mang nồi nước lẩu lên, đây là nồi lẩu hai ngăn, một bên cay một bên không cay, khẩu vị của Cố Tuyết Cầm và Long Thiên Tiếu khá nhạt.
Thịt dê thái mỏng được cho vào nồi nước lẩu đang sôi một lúc là có thể ăn được.
Miếng thịt dê đã chín cho vào miệng, mùi thơm lan tỏa khắp không gian, cắn một miếng vừa thơm vừa mềm, tạo cho người ta dư vị bất tận, ăn một miếng lại muốn ăn miếng thứ hai.
“Woa, mềm quá thơm quá. Trời cuối thu lành lạnh được ăn lẩu dê, quả thực quá tuyệt vời”.
Sau khi ăn xong một miếng, Sở Uyển Tình hào hứng nói.
Cố Tuyết Cầm cũng đang nhúng lẩu, nhưng nhúng xong cô gắp hết vào bát Long Thiên Tiếu.
“Tướng ăn của cậu có thể đẹp hơn chút không?”
Thấy Sở Uyển Tình ăn như hổ đói, Cố Tuyết Cầm có chút cạn lời nói. Tướng ăn của Sở Uyển Tình giống như là vừa mới ở trong tù ra vậy.