“Chuyện không như anh nói”.
Vương Như Long nghe vậy bèn trả lời lạnh lùng.
“Có phải như tôi nói hay không quan trọng, quan trọng là anh có mặt ở đây, mục đích của anh là gì?”
Long Thiên Tiếu lại hỏi.
“Tôi chỉ muốn tìm hiểu chân tướng sự việc”.
Vương Như Long trả lời trong hơi bất lực. Sự việc khác với những gì anh ta nghĩ. Nói gì thì nói anh ta cũng là ngôi sao mới trong giới kinh doanh của thành phố Lâm Giang, anh ta thấy mình bị Long Thiên Tiếu ăn sạch. Anh ta vô cùng khó chịu khi các lý do nghĩ ra không có đất dụng võ.
“Muốn tìm hiểu chân tướng, anh có thể đến tìm Trần Hướng Thiên. Cậu không cảm thấy Trần Hướng Thiên mới là người công bằng nhất à?”
Long Thiên Tiếu lại nói.
“Tôi”.
Bỗng nhiên Vương Như Long không biết trả lời sao cho phải.
Nhìn thấy cảnh này, Cố Tuyết Cầm giật mình ngạc nhiên. Suy cho cùng, Vương Như Long là tài tử trẻ tuổi nổi tiếng ở thành phố Lâm Giang, thậm chí còn được coi là người thừa kế tương lai của nhà họ Vương, cũng đã nhiều năm lăn lộn chốn thương trường, quen với các kiểu đàm phán.
Nhưng Vương Như Long trước mặt lại như một người mới vào nghề không nói trọn được một câu đầy đủ.
“Nếu như các người muốn thủ tiêu tôi, các anh cứ việc thử. Nhưng mà tôi khuyên anh hãy điều tra lại về tôi trước. Có một vài chuyện anh không điều tra ra được, nhưng chuyện mới diễn ra gần đây thì anh có thể. Nhà họ Vương cậu tự cho mình ghê gớm nhưng trong mắt tôi, nhà anh chẳng là cái thá gì”.
Long Thiên Tiếu ngước mặt, giọng điệu lạnh tanh.
Kiêu ngạo, câu nói này quá kiêu ngạo. Nhà họ Vương chẳng là cái thá gì trong mắt anh ư?
“Anh”.
Vương Như Long nghe mà vẫn không biết nói gì.
“Nếu như không còn việc gì nữa, anh có thể đi rồi. Đương nhiên các người có rất nhiều trò mèo để xử lý tôi, chẳng hạn như ra tay với Cố Thị. Nhưng mà anh hãy đi nghe ngóng xem Cố Thị mà vợ tôi đang nắm toàn quyền có phải nơi nhà họ Vương có thể động vào hay không”.
Long Thiên Tiếu nói rồi đứng dậy đưa mắt ra hiệu cho Cố Tuyết Cầm ý nói đi ra ngoài. Long Thiên Tiếu đi trước Cố Tuyết Cầm theo sau.
“Sắp đến giờ ăn rồi, tôi qua phòng làm việc đợi một lát, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của cô chứ? Đợi đến bữa rồi chúng ta cùng đi ăn”.
Long Thiên Tiết nói với Cố Tuyết Cầm.
“Được”.
Cố Tuyết Cầm trả lời, ngày thường cô toàn ăn ở nhà ăn, hôm nay Long Thiên Tiếu ghé qua, Long Thiên Tiếu đã có lời vậy ra ngoài ăn thôi!
Hai người mới nói đã đến phòng làm việc của Cố Tuyết Cầm.
“Đây là ai thế?”
“Thế mà cô không nhận ra, đó là chồng của cô cả Cố đấy!”
“Là kẻ vô dụng kia sao? Sao nhìn đi nhìn lại không thấy giống nhỉ. Khuôn mặt đàng hoàng, dáng người cao ráo, sao trông cứ hơi hơi đẹp trai thế nhỉ?
“Cô nhỏ tiếng thôi, gì mà vô với chẳng dụng, khéo không bị cô cả Cố nghe thấy. Cô đừng quên tình hình hiện giờ chứ”.
“Đúng rồi đúng rồi, để cô cả Cố nghe thấy là cô không làm việc được ở đây đâu”.
Sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi qua khu vực văn phòng, tất cả mọi người đều thì thầm nho nhỏ. Nhưng những lời bình phẩm nho nhỏ đó không dám quá đà, chỉ đến đó là dừng.
Đến phòng làm việc của Cố Tuyết Cầm, Long Thiên Tiếu kiếm một chỗ ngồi xuống. Cố Tuyết Cầm đưa cho Long Thiên Tiếu một cốc nước. Trước đó nói nhiều thế chắc hẳn anh ấy cũng khát nước.
“Nhà họ Vương định sẽ làm vậy thật sao?”
Cố Tuyết Cầm lo lắng hỏi. Cô biết Vương Như Long cũng là một người ghê gớm, phỏng chừng đã có chuẩn bị trước khi đến. Thế nhưng đứng trước Long Thiên Tiếu lại không thể hiện được gì, trái lại còn bị Long Thiên Tiếu đè đầu cưỡi cổ.
“Dù không làm đã làm sao?”
Long Thiên Tiếu lắc đầu.
“Chung quy lại họ có rất nhiều cách trả thù chúng ta nhỉ?”
Cố Tuyết Cầm hơi lo lắng, ngồi xuống bên cạnh Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tôi sẽ cho người cảnh cáo họ. Họ thức thời thì thôi, nếu không thức thời, số phận của họ cũng như nhà họ Quách, nhà họ Tôn”.
Mắt Long Thiên Tiếu chợt loé lênánh sáng sắc bén.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy không nói thêm nữa. Giờ đây cô đã xác định được nhà họ Quách và nhà họ Tôn có liên quan trực tiếp với Long Thiên Tiếu. Móc nối tất cả sự việc trước đây, Cố Tuyết Cầm cũng đã hiểu được con người Long Thiên Tiếu.
Thế nhưng có một vài thứ Long Thiên Tiếu không nói, cô cũng không nói thẳng ra được. Cô rất hiểu Long Thiên Tiếu, hiểu thấu nỗi khổ tâm của anh. Dù mình đã biết tất cả nhưng không đỡ đần được cho anh phần nào, có khi lại còn cản trở anh.
“Tôi còn vướng một vài việc, đợi chút rồi chúng ta cùng đi ăn”.
Cố Tuyết Cầm nói với Long Thiên Tiếu rồi trở về bàn làm việc, bắt đầu làm việc nghiêm túc. Long Thiên Tiếu ngồi một bên đọc báo qua điện thoại chờ thời gian trôi.
Bên dưới toà nhà Tập đoàn Cố Thị, Vương Như Lực với Vương Như Long ra về trong bực tức.
“Anh ơi, anh ta đánh em, cái tên vô dụng đó đánh em đấy! Từ nhỏ đến giờ chưa có ai dám đánh em. Bố chưa từng đánh em, ông cũng chưa từng đánh em, vậy mà một tên vô dụng dám đánh em”.
Vương Như Lực nói liến thoắng, Vương Như Long nghe nhưng vẫn bình tĩnh.
“Em không hiểu, rõ ràng em họ Vương, tại sao phải chịu đựng một tên vô dụng, tại sao chứ?”
Vương Như Lực vẫn luyên thuyên nhưng Vương Như Long chỉ đi ra ngoài như không nghe thấy lời Vương Như Lực nói.
“Anh à, rốt cuộc anh có nghe em nói không đấy?”
Vương Như Lực lại hỏi.
“Cái tên vô dụng đó rất biết cách nói chuyện, từng câu từng chữ đâm vào tim! Chúng ta định làm gì, người ta đi guốc trong bụng chúng ta, đó là bản lĩnh của người ta. Còn nữa, khi em làm việc gì có thể động não được không. Đừng cứ động cái lại nhắc đến nhà họ Vương nhà họ Vương, không có nhà họ Vương thì em định làm thế nào?”
Vương Như Long phiền lòng, anh ta cứ tưởng Long Thiên Tiếu là thằng ngu. Hôm nay qua vừa là để tạo áp lực cho nhà họ Cố, vừa là để thăm dò thông tin của thằng con rể vô dụng nhà họ. Anh ta có thể cẩn thận với thằng con rể vô dụng đó đến nhường này đã là rất hiếm có lắm rồi.
Anh ta nghĩ bụng, một khi xác định cái tên vô dụng này không có chỗ nào đặc biệt là anh ta sẽ bắt đầu hành động, nhưng sự thật chẳng như anh ta nghĩ.
Giờ đây anh ta đi từ Cố Thị xuống với một cảm giác vô cùng chán nản.
“Em, em đang vì thể diện nhà họ Vương mà thôi, anh ta đang vả vào mặt nhà họ Vương chúng ta. Dù gì em cũng là cậu ba nhà họ Vương, vậy mà em lại bị một kẻ vô dụng đánh”.
Vương Như Lực vẫn còn trả treo, Vương Như Long nghe vậy bèn dừng bước, nhíu chặt mày.
“Chuyện hôm nay anh đã xử lý ổn thoả với bên ngoài rồi, sau này em đừng đến tìm anh nữa”.
Vương Như Long nói với Vương Như Lực xong liền bước lên một chiếc xe sang, bảo tài xế chạy xe đi trước.
Vương Như Lực thấy thế, hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Vương Như Long, anh ta giận run người đá vào chiếc xe sang trọng bên cạnh.