Long Thiên Tiếu nghe vậy, liền tắt đèn, hạ thấp cơ thể xuống, nằm trên giường. Cố Tuyết Cầm cứ như vậy ôm lấy cổ anh, ở hõm cổ anh nhẹ cọ cọ, cuối cùng vô cùng thân thiết hôn lên má Long Thiên Tiếu.
Sau đó cô nhắm hai mắt lại, khóe miệng cong lên, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thành phố Lâm Giang, nhà họ Vương, bên trong một biệt thư xa hoa.
Giờ phút này đã hơn mười giờ tối, bên trong biệt thự sang trọng của nhà họ Vương vẫn sáng đèn. Trong phòng khách nhà họ Vương, một ông lão chống gậy ngồi ở vị trí đầu tiên, nhắm mắt lại, có chút buồn ngủ, ngủ gà ngủ gật, đầu thi thoảng gật xuống cái một.
Người đứng bên cạnh ông ta, bộ dạng hình như là quản gia, nhìn thấy hết thảy rất không yên lòng, muốn đi lên đỡ lấy ông lão đang rất buồn ngủ này.
“Ông chủ, đã muộn thế này rồi, nếu không hay cứ về phòng ngủ trước đã. Những chuyện khác ngày mai nói sau”.
Người quản gia bên cạnh nhẹ giọng nhắc nhở.
“Dương Nhi đến chưa?”
Ông lão mở to mắt ra hỏi.
“Ông chủ Vương Dương vẫn chưa đến, nói bên kia còn có chút chuyện, chưa điều tra ra nguyên do. Dù sao cũng chỉ mới một ngày thôi”.
Quản gia nghe thấy vậy, vô cùng cung kính nói.
“Thời gian một ngày đã là rất nhiều rồi, nhớ năm đó, Vương Mộng Sinh tôi lưu lạc vào đời kiếm sống, có lần nào không phải giành giật từng giây từng phút, tranh thủ thời gian đâu?”
Ông cụ nhà họ Vương nghe thấy vậy, trong đôi mắt già nua hiện lên một tia sáng quắc.
“Dạ phải, ông chủ Vương Dương dù sao cũng là người đi sau, đương nhiên làm việc gì cũng không bằng ông được”.
Quản gia nịnh hót nói. Đúng vào lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân có chút dồn dập.
“Bố, con đến rồi”.
Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng dài bước vào, hô lên.
“Chuyện thế nào rồi?”
Vương Mộng Sinh hỏi.
“Bố, người đã bị Trần Hướng Thiên dẫn đi rồi, hơn nữa, dù con có nói thế nào Trần Hướng Thiên cũng không chịu thả ra. Nói lần này, mức độ ảnh hưởng đến xã hội quá lớn, phải xử lý thật nghiêm khắc. Với lý do cấu kết với kẻ thù bên ngoài, phản quốc thông đồng với địch mà luận tội, với tình hình tốt nhất thì Vương Tùng Lâm cũng phải chết già trong ngục. Mà hành vi phạm tội của Vương Tùng Lâm ngày mai sẽ thông báo cho toàn xã hội biết, nếu đã như vậy một chút đường sống Vương Tùng Lâm cũng không còn rồi”.
Vương Dương hơi cúi đầu với Vương Mộng Sinh, có chút không yên nói.
“Trần Hướng Thiên là vậy, ở thành phố Lâm Giang luôn thích làm theo ý mình, không ai mua chuộc được. Anh tìm ông ta có tác dụng gì?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy, lại lắc đầu nói.
“Bố theo con thấy, bỏ xe giữ tướng là thích hợp nhất. Chuyện này liên lụy đến dòng dõi chính thống nhà họ Vương chúng ta, mất nhiều hơn được. Thông đồng phản quốc là hành vi phạm tội khiến nhiều người phẫn nộ, kẻ phản quốc sẽ bị người người lên án. Chuyện này nếu chúng ta ngoài mặt đứng về phía Vương Tùng Lâm, chúng ta sẽ không thể sống yên ổn ở thành phố Lâm Giang được”.
Vương Dương nghe thấy vậy, vô cùng không yên lòng nói.
“Nói thì nói như vậy, sách lược bỏ xe giữ tướng này tôi tán thành. Nhưng trên thực tế, Vương Tùng Lâm cũng là anh em họ hàng nhà họ Vương chúng ta, ý ban đầu của nó chỉ là mời sát thủ giờ lại thành tội thông đồng với địch phản quốc, hãm hại trung lương. Tôi phải biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, người nó muốn hại là vị trung lương nào đây?”
Vương Mộng Sinh nghe vậy dùng quải trượng gõ xuống mặt đất, có chút kích động nói.
“Bố, bố đừng tức giận, cụ thể chuyện này con đã bảo Như Long đi điều tra rồi, nó hiện giờ đang ở bên ngoài đợi bố gọi vào”.
Vương Dương nghe vậy, báo cáo lại.
“Cháu trai Như Long của tôi, cũng lâu rồi không gặp nó. Lâu rồi không gặp, không biết có tiến bộ chút nào không? Người đâu, bảo cậu chủ Như Long vào đây!”
Vương Mộng Sinh hô với người bên ngoài một tiếng, rồi nói. Không lâu sau, một thanh niên trẻ tuổi tướng tá phong độ bước vào. Bộ dạng hai ba hai bốn tuổi, dáng người thon dài, tướng mạo đường hoàng, trong ánh mắt có một chút khí thế hiếu chiến ngang ngạnh.
Người thanh niên tên Vương Như Long đó là con trai cả của chủ nhà họ Vương, Vương Dương. Anh ra rất có danh tiếng ở thành phố Lâm Giang, mới hai mươi tuổi đầu đã lăn lộn trong giới làm ăn kinh doanh ở thành phố Lâm Giang.
“Ông nội”.
Vương Như Long đi đến, hơi cúi đầu với Vương Mộng Sinh, sau đó chào.
“Như Long, về chuyện Trần Hướng Thiên dẫn người của chúng ta đi, cháu có ý kiến gì không?”
Vương Mộng Sinh nhìn thoáng qua Vương Như Long, sau đó nói.
“Trần Hướng Thiên mấy năm nay ở thành phố Lâm Giang, đối với các gia tộc lớn luôn vừa thị uy vừa ban ơn, vừa đấm vừa xoa. Nhưng lần này thái độ của ông ta lại vô cùng cứng rắn. Vương Tùng Lâm bên này mời tới một sát thủ, muốn giết một người bình thường. Nhưng mà sát thủ cũng không an phận còn chưa đến Đại Hạ đã rêu rao khắp nơi, khiêu khích Đại Hạ, khiêu khích Nam Cảnh, thậm chí còn khiêu khích cả Long Vương trong lời đồn. Chính bởi vậy mới khiến hắn ta gặp họa sát thân. Cháu cho rằng vấn đề của Vương Tùng Lâm không phải là muốn giết ai, mà chính là từ tên sát thủ kia. Nếu tên sát thủ không chết, hắn ta thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ thì tất cả cũng không biến thành nông nỗi như bây giờ”.
Vương Như Long chậm rãi phân tích, còn phân tích cụ thể đâu ra đấy. Vương Mộng Sinh nghe vậy, khẽ gật đầu, coi như có chút đồng tình với Vương Như Long.
“Sau đó thì sao, cháu nói tiếp đi”.
Vương Mộng Sinh lại nói.
“Chiến thuật bỏ xe giữ tướng không thành vấn đề, dù sao chúng ta cũng cần sống yên ổn ở thành phố Lâm Giang. Để Vương Tùng Lâm trả giá không sao, dù gì sự tình đã gây ra ảnh hưởng lớn vậy rồi. Vương Tùng Lâm cho dù càm thấy uất ức cũng chỉ có thể chấp nhận. Nhưng để chúng ta phải nuốt vào quả đắng như vậy mà cái người đáng lẽ phải bị giết kia vẫn được sống yên ổn, đối với chúng ta mà nói đó là một loại sỉ nhục”.
Ánh mắt Vương Như Long sắc bén nhìn về phía Vương Mộng Sinh, nói với ngữ khí lạnh lùng.
“Nói hay lắm. Dương Nhi, anh có nghe thấy không, cháu nội đúng là có tác phong của tôi. Vương Mộng Sinh tôi làm việc chưa bao giờ phải chịu thiệt, cho dù chết cũng có thể nhổ một nhúm tóc trên người đối phương”.
Vương Mộng Sinh nghe vậy, vỗ xuống mặt bàn một cái, vô cùng tán thưởng nói. Vương Dương nghe thấy thế thì vâng vâng dạ dạ nhưng trong lòng có chút phức tạp. Vui mừng vì được bố mình nói những lời này, trong lòng ông ta thuận theo. Nhưng không vui bởi người được khen lại là con trai mình.
Trong lòng ông ta quả thực rất phức tạp.
“Ông nội, Vương Tùng Lâm dù sao cũng là người nhà họ Vương chúng ta, việc này nếu qua loa như vậy người ta sẽ cho rằng nhà họ Vương có thể tùy ý động vào”.
Vương Như Long liếc mắt nhìn Vương Mộng Sinh một cái, có vài phần đắc ý nói.
“Ừm. nói rất đúng. Cho nên nguyên do cụ thể của sự việc, cháu điều tra rõ ràng chưa?”
Vương Mộng Sinh nhìn cháu trai, rất vừa lòng, khẽ gật đầu, sau đó nói.
“Nguyên do sự tình còn liên quan đến người gây ra chuyện này. Cháu đã điều tra rõ rồi. Sự việc vốn dĩ rất đơn giản, nhà họ Vương chúng ta lúc trước cũng thường xuyên nhờ người bên ngoài giải quyết một số vấn đề khó khăn. Lần này chỉ là Vương Tùng Lâm số nhọ thôi”.
Vương Như Long lại liếc mắt nhìn sắc mặt Vương Mộng Sinh, ngữ khí có vài phần lãnh đạm nói.
“Cháu nói ông nghe chuyện này đi”.
Vương Mộng Sinh gật gật đầu nói.