“Ý của tôi là cậu Long tốt nhất nên đề phòng, nhà họ Vương muốn tìm được cậu, hẳn là không khó”.
Trần Hướng Thiên nghe vậy, nói.
“Không sao, khi nào cần ông giúp đỡ, tôi nhất định sẽ không khách sáo”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Vậy được, tôi chỉ muốn nhắc nhở cậu thôi, về phần chuyện của Vương Tùng Lâm tôi sẽ xử lý tốt, ông ta nhất định phải trả một cái giá đắt”.
Trần Hướng Thiên đáp lại một tiếng. Hai người sau khi chào tạm biệt liền cúp điện thoại.
Đúng lúc này, Cố Tuyết Cầm người quấn áo ngủ từ trong phòng tắm bước ra, bộ đồ ngủ mỏng manh, thấp thoáng trông thấy được dáng người hấp dẫn của cô.
Hiện giờ đã hơn mười giờ, đã đến lúc đi ngủ rồi.
“Anh lại muốn khiến ai phải trả giá đắt nữa đây”.
Cố Tuyết Cầm lên giường, dùng chăn quấn lấy chân, thản nhiên hỏi.
“Nhà họ Vương”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy, không biết tìm cớ gì chỉ có thể thằng thắn nói.
“Nhà họ Vương làm sao, là nhà họ Vương nào?”
Cố Tuyết Cầm dùng một số đồ skincare đơn giản chăm sóc da mặt, bình thường cô vốn ít trang điểm, các sản phẩm chăm sóc da cũng không phải là hàng hiệu đắt tiền. Cố Tuyết Cầm là người phụ nữ đơn giản nhất Long Thiên Tiếu từng gặp.
Người khác thường đam mê túi xách đắt tiền, son môi hàng hiệu, mỹ phẩm hàng hiệu, nhưng cô căn bản không đam mê hưởng thụ cho chính mình, bình thường khi đi làm cũng chỉ trang điểm đơn giản. Nhưng cho dù đơn giản trang nhã vẫn vô cùng đẹp.
“Nhà họ Vương, một trong ba gia tộc lớn nhất thành phố Lâm Giang, tên sát thủ kia là Vương Tùng Lâm mời đến, Vương Tùng Lâm cô còn nhớ không?”
Long Thiên Tiếu nghe vậy lãnh đạm nói. Cố Tuyết Cầm nghe thấy những lời này, dừng động tác trong tay lại, rõ ràng ngây ngẩn cả người, sau đó mới là sợ hãi.
“Điều đó là thật sao?”
Cố Tuyết Cầm có chút khó mà tin nổi.
“Trần Hướng Thiên đã xác thực với tôi rồi”.
Long Thiên Tiếu lại nói, Cố Tuyết Cầm nghe vậy ngây ngẩn cả người, cô cứ ngồi đó ngây ngốc nhìn Long Thiên Tiếu.
“Làm sao vậy?”
Long Thiên Tiếu nhìn bộ dạng này của Cố Tuyết Cầm liền hỏi.
Cố Tuyết Cầm không nói gì, chỉ đi tới gần Long Thiên Tiếu, dang rộng tay ôm lấy Long Thiên Tiếu, dụi mặt vào hõm cổ Long Thiên Tiếu, tràn đầy quyến luyến.
“Cô làm sao vậy?”
Long Thiên Tiếu thấy thế, dở khóc dở cười hỏi.
“Quá nguy hiểm rồi”.
Cố Tuyết Cầm nghĩ còn sợ, nhẹ giọng nói.
“Chuyện này đã qua rồi, người cũng đã chết rồi”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, trong lòng thấy ấm áp, bàn tay to lớn vuốt ve mái tóc Cố Tuyết Cầm, trong lòng lại có chút khó nói thành lời, có chút phức tạp.
“Cũng may hắn chết rồi, nếu lúc đầu hắn gặp anh, vậy thì quá nguy hiểm”.
Cố Tuyết Cầm buông Long Thiên Tiếu ra, không khỏi lo lắng nói.
“Nếu ngay từ đầu hắn gặp tôi thì hắn còn chết càng thảm hơn đấy”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lắc đầu nói.
“Về sau đừng đắc tội với những người đó, rất nguy hiểm, về sau nếu có thể thì nhẫn nhịn hơn chút, được không? Nhà họ Vương là gia tộc lớn ở thành phố Lâm Giang chúng ta không trêu chọc nổi đâu”.
Cố Tuyết Cầm tựa vào vai Long Thiên Tiếu, vô cùng lo lắng nói.
“Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ tốt cho mọi người, chỉ cần tôi ở thành phố Lâm Giang không ai có thể làm gì mọi người được!”
Long Thiên Tiếu nhìn thấy bộ dạng lo lắng của Cố Tuyết Cầm, sau đó nói.
“Tên sát thủ kia, thực lực chắc chắn vô cùng kinh khủng. Cũng may có người ra tay giết chết hắn rồi”.
Trong lòng Cố Tuyết Cầm thầm cảm thấy may mắn.
“Bọn chúng đều là những người hai tay dính máu tươi, mạng người là thứ chúng không quan tâm đến nhất. Cho nên Đại Hạ tuyệt đối không cho phép người như vậy tồn tại, cũng không cho phép những người này vào Đại Hạ”.
Long Thiên Tiếu nghe thấy vậy cũng gật đầu nói. Tên sát thủ này đối với anh mà nói có thể không là gì, nhưng đối với người bình thường thì chúng gần như bất khả chiến bại, người dân bình thường không thể là đối thủ của những sát thủ được đào tạo chuyên nghiệp này.
“Tôi mặc kệ Đại Hạ thế nào, nhưng anh nhất định không thể có chuyện gì. Nếu anh có vấn đề gì, Tiểu Tịch phải làm sao, tôi phải làm sao đây?”
Cố Tuyết Cầm dựa vào bả vai Long Thiên Tiếu, nhẹ giọng nói.
“Tôi không sao, những chuyện giống vậy, tôi sẽ không để nó xảy ra lần thứ hai”.
Long Thiên Tiếu nghe vậy, lắc đầu nói.
“Lần thứ hai?”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, sửng sốt một chút, mắt nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, sâu trong ánh mắt tựa hồ có điều nghi vấn.
“Tôi sẽ không có lần thứ hai, không bảo vệ tốt cho người nhà mình”.
Long Thiên Tiếu đối diện với ánh mắt của Cố Tuyết Cầm lại bổ sung thêm. Bởi trong nháy mắt, anh đã cảm giác được chính mình tựa như đang nói sai điều gì, bản thân nói như vậy, Cố Tuyết Cầm chắc chắc sẽ tò mò chuyện xảy ra năm năm trước.
Nhưng chuyện năm năm trước, Long Thiên Tiếu không muốn nói nhiều, nghiêm túc mà nói, bây giờ anh vẫn chưa biết chủ mưu đứng sau hết thảy chuyện kia là ai.
Cố Tuyết Cầm vẫn nhìn chằm chằm vào Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu nói điều này không phải đáp án cô muốn nghe.
“Năm năm trước là tôi không bảo vệ tốt cô ấy, mới khiến cô ấy bị hạ độc chết, về phần người chủ mưu đứng sau tôi vẫn chưa biết là ai. Những chuyện này, tôi không giống cô biết quá nhiều, bởi vì rất nguy hiểm, tôi không muốn cô phải chịu những điều này. Cho nên tôi sẽ không nói nhiều đến nó nữa”.
Long Thiên Tiếu vô cùng chắc chắn nói, Cố Tuyết Cầm vẫn nhìn vào Long Thiên Tiếu, Long Thiên Tiếu có chút cảm giác không được tự nhiên, thật lâu sau đó ánh mắt cô mới rời khỏi Long Thiên Tiếu.
“Nhưng giọng nói bên trong video rất giống giọng anh”.
Cố Tuyết Cầm mở điện thoại ra, vào mạng, mở đoạn video lên nhìn Long Thiên Tiếu rồi hỏi.
“Người, là tôi giết”.
Chuyện tới nước này, Long Thiên Tiếu cũng hết cách, chỉ có thể nói như vậy.
“Bùm!”
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, cảm giác đầu mình nổ tung một tiếng, tay cô run lên, thiếu chút rơi điện thoại di động xuống đất.
“Hai tay tôi cũng dính đầy máu tươi, bọn chúng có thể giết tôi, tại sao tôi không thể giết chúng?”
Khóe miệng Long Thiên Tiếu cong lên, có chút tàn nhẫn nói.
“Giết người là phạm tội đấy!”
Thật lâu sau đó Cố Tuyết Cầm mới nhìn Long Thiên Tiếu có chút lo lắng nói.
“Với tôi mà nói, giết những người đáng chết thì không có tội. Cô hẳn có thể cảm nhận được tôi không giống người thường. Ở biên giới Đại Hạ tôi có thể làm rất nhiều chuyện mà người bình thường không làm được. Còn cụ thể thế nào, tôi không thể nói rõ được. Chuyện này, Trần Hướng Thiên cũng biết, Trần Hướng Thiên trợ giúp cho tôi, làm việc này. Nói với cô điều này chỉ không muốn để cô phải lo lắng, chỉ muốn nói với cô, tôi có năng lực bảo vệ tốt cho mọi người. Cô có cảm nhận được không, tôi cũng là một kẻ giết người, một đao phủ!”
Khóe miệng Long Thiên Tiếu lại cong lên, sau đó nói.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy nhìn về phía Long Thiên Tiếu, ánh mắt trầm ổn, nghe xong lời này của Long Thiên Tiếu chỉ khẽ lắc đầu.
“Giết một người là tội nhân, giết chục ngàn người là vua, giết triệu người làm vua của các vị vua. Giết những người đáng chết với tôi mà nói không phải tội trạng gì. Cô nhìn thấy những vết sẹo trên người tôi hẳn cũng có thể đoán được, những vết sẹo đó là vinh dự của tôi”.
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
“Tôi biết, tôi có thể hiểu được”.
Cố Tuyết Cầm nghe vậy, đôi tay vòng qua ôm lấy cổ Long Thiên Tiếu, bày tỏ sự chấp nhận của mình với Long Thiên Tiếu.