Lôi Hổ nghe thấy vậy, đánh một cái vào đầu Cao Bá, vừa vung tay vừa lầm bầm trong miệng.
“Tôi cho cậu biết, cậu có phải tên ngốc không? Bây giờ nói chuyện nghiêm túc với cậu này, nói tôi nghe? Làm sao cậu biết được cái cúc áo này không phải của tên sát thủ nước ngoài hay là của người khác hả?”
Lôi Hổ tức giận không chỗ phát tiết, bàn tay to lớn lại đánh lên đầu Cao Bá, Cao Bá thấy thế cũng không dám tránh, chỉ biết ủy khuất chịu đòn!
“Đại ca, cái này chắc chắn là của cao thủ kia, quần áo của tên nước ngoài không có loại cúc này, còn nữa chỗ cổng thành cổ Tây Thành ngoại trừ nhân viên vệ sinh thì cơ bản không có người qua lại, chỗ đó sáng tối đều được quét dọn cho nên trên cơ bản xác định được cái cúc áo này là của cao thủ kia!”
Cao Bá có chút uất ức đáp.
“Cho dù là như vậy, chỉ dựa vào một cái cúc áo, sao có thể tìm được cao thủ đó?”
Lôi Hổ nghe thấy cảm giác cũng có chút đạo lý. Đám người Cao Bá nghe vậy cũng chết lặng, không biết nói gì cho phải.
“Được rồi, đều về cả đi, người đã bị giết rồi, ai giết đã không còn quan trọng nữa. Điều tiếc nuối duy nhất là tên súc vật kia không ở trong tay Lôi Hổ tôi, bằng không ông đây sẽ lột da róc xương hắn”.
Lôi Hổ nghe vậy, tiếp tục nói.
“Đại ca chờ một chút, còn có chuyện khác”.
Cao Bá lại gọi Lôi Hổ.
“Chuyện gì?”, Lôi Hổ hỏi.
“Đại ca xem thử đây là thứ gì? Tên sát thủ nước ngoài bị giết bởi thứ vũ khí sắc bén này, xuyên qua tim mà mất mạng”.
Cao Bá đưa điện thoại di động đến trước mặt Lôi Hổ, hỏi. Khi Lôi Hổ nhìn thấy vũ khí xuyên qua tim tên sát thủ, lông mày hắn ta hơi nhíu lại.
“Cậu không biết thứ này?”
Lôi Hổ nhìn nhìn sau đó hỏi.
“Em không biết, nếu biết em đâu cần hỏi đại ca?”
Cao Bá nghe vậy cũng đáp. Đám đông cũng bước lại gần, tất cả mọi người nhìn nhìn, đều khẽ lắc đầu, không ai có thể nhận ra thứ vũ khí sắc bén xuyên qua tim tên sát thủ nước ngoài là gì.
“Thứ này, gọi là gai rồng, mấy người đương nhiên không biết, mỗi một cao thủ khi giết người sẽ để lại trên người người chết một loại ký hiệu của riêng mình”.
Lôi Hổ nghe vậy, thâm trầm nói.
“Đại ca, anh có biết ai chuyên dùng loại ký hiệu này không?”
Mọi người nghe thấy cũng vô cùng tò mò.
“Biết cũng không nói cho các cậu”.
Lôi Hổ nghe thấy vậy chỉ thản nhiên nói, mọi người nghe thế lại bắt đầu ồn ào bàn tán.
“Được rồi, đưa cúc áo cho tôi, đều cút hết đi! Còn nữa, Cao Bá gửi tất cả hình ảnh cậu có cho tôi xem, gửi đến di động của tôi ấy”.
Lôi Hổ nghiêm túc nói, sau khi nói xong, bèn một mình rời khỏi phòng họp, trở về chỗ nghỉ ngơi của mình.
Sau khi trở về phòng, Lôi Hổ cũng không ngủ mà nhìn cúc áo trong tay, có chút đăm chiêu.
Tác phong của Cao Bá tương đối nhanh nhẹn, rất nhanh sau đó tất cả ảnh mà cậu ta có đều đã được gửi đến điện thoại di động của Cao Hổ.
“Gai rồng gai rồng, gai rồng là dấu ấn độc nhất của Long Vương khi giết người, chẳng lẽ Long Vương đại nhân đang ở thành phố Lâm Giang”.
Lôi Hổ có chút đăm chiêu nói, nói thật, hắn ta cẩn thận nhìn lại ảnh chụp, xác thực không nhìn nhầm. Gai rồng, đa số người bình thường có thể không biết thứ này nhưng những người xuất thân từ chiến khu Nam Cảnh và đối với tất cả người ở Nam Cảnh mà nói, đây hẳn không phải bí mật gì.
Long Vương khi giết người, trừ phi trên chiến trường bằng không sẽ để lại trên người người chết ký hiệu của riêng mình, ký hiệu chính là gai rồng, khi đối phương sắp chết sẽ dùng gai rồng lấy mạng kẻ đó.
“Cho dù ở thành phố Lâm Giang thì có thể là ai được đây? Long Vương đại nhân mất tích năm sáu năm rồi, tất cả mọi người đều nghĩ Long Vương đã chết. Mình cũng không thể phát đi thông báo hỏi ai làm rơi cái cúc áo này được?”
Lôi Hổ lại lẩm bẩm trong miệng, nghĩ như vậy hắn ta tùy tiện ném chiếc cúc áo vào trong thùng rác, sau đó lên giường đi ngủ, hiện giờ trời đã sắp sáng rồi, hắn ta có cảm giác khó ngủ, sau khi lăn qua lăn lại một lúc lại từ trên giường đứng dậy, đi đến bên cạnh thùng rác bắt đầu tìm kiếm, sau khi tìm kiếm một hồi lâu, rốt cuộc cũng tìm lại được chiếc cúc áo vừa rồi ném vào.
“Vẫn nên giữ lại mày, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ gì nhỉ?”
Lôi Hổ lầm bầm nói, nói xong lại đi vào trong nhà tắm, cọ rửa sạch sẽ chiếc cúc áo, sau khi lau khô dùng một chiếc hộp vô cùng sang trọng cất nó vào.
Sau khi làm xong hết thảy, Lôi Hổ mới yên tâm đi ngủ.
Bảy giờ sáng, trời đã sáng rồi.
Cổng thành cổ Tây Thành người đứng chật kín, vô số người nhìn lên cổng thành cổ, chỉ trỏ dị nghị.
Mọi người chỉ nhìn thấy một cỗ thi thể treo trên cổng thành cổ, thi thể bị trói lại treo ngược lên.
“Xâm phạm Đại Hạ, dù đến từ đâu ắt phải chết. Dùng mạng chó của mày để tế vong hồn vô tội ở ngoại ô Tây Thành. Đây không phải là tên sát thủ nước ngoài giết người ở Tây Thành chúng ta sao?”
Có người đọc được chữ viết trên cột đá, vô cùng nghi hoặc nói.
“Người anh em, đây chính là tên sát thủ nước ngoài đấy. Thành phố đã phát đi thông báo, cục trưởng Trần Hướng Thiên chính miệng đã xác nhận thân phận của thi thể này. Chỉ là cục trưởng Trần vẫn chưa phái người đến thu dọn cái xác này mà thôi”.
Có người hiểu được tình hình thâm trầm nói.
“Đây là vì sao chứ, đùa cái gì vậy, đặt ở đây làm ô uế chỗ này ra!”, có người nói.
“Người anh em anh có điều không biết rồi, cục trưởng Trần Hướng Thiên là người xuất thân từ Nam Cảnh, tên súc sinh bị treo trên kia đã ở nước ngoài phát một đoạn video ngang nhiên khiêu khích Đại Hạ chúng ta, còn khiêu khích Nam Cảnh, khiêu khích Long Vương đại nhân. Cục trưởng Trần phơi xác hắn ở chỗ này dụng ý quả thực rất rõ ràng, đây là một loại sỉ nhục, anh hiểu không?”
Người hiểu biết kia nghe vậy lại từ từ nói, sáng suốt nói.
“Nếu đã là sỉ nhục, tôi có thể lấy trứng gà ném lên người hắn không?”, lại có người hỏi.
“Haha, tùy anh thôi, dù sao cũng không ai làm gì được anh!”
Người kia cười cười sau đó nói. Vừa dứt lời một quả trứng được ném vào thi thể.
“Ném rồi, cảm giác đã thật, tôi còn muốn ném thêm!”
Người đàn ông vừa ném trứng gà nói với bộ dạng vô cùng sảng khoái.
“Vậy thì cứ ném tiếp”, người kia lại nói.
“Bup! Bụp! Bụp!”
Người nọ lại tiếp tục ném thêm ba quả nữa, anh ta có cảm giác không dừng lại được. Tiếu Khắc Thác đáng thương sau khi chết còn bị ném trứng vào mặt.
Có người mở đầu như vậy, mọi người xung quanh cũng lấy thứ đang cầm trong tay ném qua, chuyện ở ngoại ô Tây Thành cả thành phố Lâm Giang, thậm chí cả Đại Hạ đều biết.
Dù sao, các phương tiện truyền thông giờ phát triển như vậy, là người thành phố Lâm Giang tất cả mọi người đều vô cùng phẫn nộ. Hiện giờ nhìn thấy tên súc sinh này bị treo ở đây trong lòng mọi người đều có cảm giác sảng khoái không nói rõ được, thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Thứ súc sinh đến heo chó còn không bằng, giết người phóng hỏa ở Tây Thành chúng ta, đứa nhỏ kia đáng thương biết mấy! Mẹ nó tôi phải ném chết hắn, chết cũng bị đày xuống 18 tầng địa ngục!”
Lúc này, một bác gái lòng tràn đầy căm phẫn nói, nói xong lại cầm sữa đậu nành trong tay chuẩn bị ném qua đó. Với tình hình này, Tiếu Khắc Thác bị treo trên cổng thành cổ Tây Thành đã bị ném đến không nhận ra dáng vẻ.
Chủ yếu là mấy thứ linh tinh ném qua đó, khiến cho hắn ta có chết cũng không được yên