"Thật hả? Sao anh biết?"
Cố Tuyết Cầm hỏi. Khoảng cách giữa hai người rất gần, khi Cố Tuyết Cầm nói chuyện, hơi nóng trong miệng phả bên tai Long Thiên Tiếu. Trên người cô còn có cỗ mùi thơm rất đặc biệt, khiến cho Long Thiên Tiếu có chút ý loạn tình mê.
"Tôi chỉ đoán vậy thôi!"
Nghe thấy thế, Long Thiên Tiếu chỉ nhàn nhạt nói.
"Được rồi, ngủ thôi!"
Long Thiên Tiếu nói.
"Ừm".
Cố Tuyết Cầm đáp, nói xong, cô vùi đầu vào trong ngực Long Thiên Tiếu, cô đã quen với cách ngủ này, cảm nhận được động tác như vậy, Long Thiên Tiếu chỉ có thể mỉm cười bất lực.
Hongdaokou, thành phố Lâm Giang.
Trời còn chưa sáng, Lôi Hổ đã bị đánh thức bởi âm thanh của chiếc điện thoại kêu rung trời.
"Fuck, rốt cuộc là tên khốn nạn nào vậy, bây giờ mới mấy giờ? Không phải nói là sáng sớm, nếu không xảy ra chuyện chết người thì không được gọi điện thoại cho tôi sao?"
Lôi Hổ bò dậy, bực mình nói. Hắn ta qua loa khoác áo choàng vào, sau đó lần mò tìm điện thoại ở đầu giường rồi bắt máy.
"Mẹ nó chứ, ai vậy? Bây giờ mới có mấy giờ, không phải tôi đã nói với các cậu sao, nếu không phải là chuyện chết người, không được gọi điện thoại cho tôi mà”.
Sau khi bắt máy, Lôi Hổ cáu gắt nói.
“Đại ca không hay rồi, đại ca chết rồi, chết thật rồi!”
Đầu dây bên kia, truyền đến giọng nói vô cùng hoảng hốt.
“Fuck, có cậu chết ấy, có biết cách nói chuyện không vậy, tên nhóc cậu, tôi phải tát vào mồm cậu mới chừa được!”
Nghe thấy vậy, Lôi Hổ cạn lời nói.
“Không phải, em nói nhầm. Lần này chết người thật rồi, chính là tên sát thủ đó, hắn ta chết thật rồi”.
Đầu dây bên kia, Cao Bá có chút hoảng hốt nói.
“Cái gì? Cậu nói thật chứ?”
Nghe xong lời này, Lôi Hổ lập tức sôi trào.
“Hoàn toàn chính xác, chết thật rồi!”
Cao Bá một lần nữa khẳng định.
“Cậu đợi chút, cậu đang ở đâu, tôi đến tìm cậu!”
Lôi Hổ niềm nở nói.
“Em đang ở trong phòng hội nghị, em cũng vừa với nhận được tin tức”.
Cao Bá nói.
“Cậu đợi tôi, tôi đến ngay đây”.
Lôi Hổ hùng hùng hổ hổ nói, nói xong, hắn ta bèn cúp điện thoại, mặc quần áo vào, vội vàng đến phòng hội nghị.
Phòng hội nghị cách không xa chỗ Lôi Hổ ở, Lôi Hổ hiếm khi ở Hongdaokou, hôm nay ở đây cũng thật trùng hợp.
Không lâu sau, hắn ta đẩy cửa phòng hội nghị ra.
“Đại ca!”
“Đại ca!”
Lôi Hổ bước vào, mọi người lần lượt lên tiếng chào hỏi, giờ này bị gọi dậy, trông bọn họ có chút buồn ngủ.
“Nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Lôi Hổ ngồi vào bảo tọa, sau đó hỏi.
“Đại ca, chết rồi!”
Nghe thấy vậy, Cao Bá nghiêm túc nói với Lôi Hổ.
“Bụp bụp bụp!”
Lôi Hổ gõ vào chiếc đầu trọc lóc của Cao Bá.
“Con mẹ nó, tôi chưa chết, người chết không phải là tôi, có phải là cậu mong tôi chết, sau đó muốn thế chỗ tôi đúng không?”
Lôi Hổ cạn lời nói.
“Xin lỗi đại ca, em nói sai, là tên sát thủ đó chết, chứ không phải là đại ca chết”.
Cao Bá ấm ức nói, sự việc thật sự rất kỳ quái, hơn nữa còn có chút chấn động, cho nên, cậu ta hơi kích động.
“Nói tình hình cụ thể xem nào”.
Lôi Hổ cũng không muốn tiếp tục truy cứu nữa, hắn ta nói.
“Đúng vậy, nói mau đi, sao lại chết?”
Nghe thấy vậy, đám người cũng ào ào hùa theo.
“Ở Tây Thành, tên sát thủ nước ngoài đó bị treo trên cổng thành cổ, bộ dạng rất thê thảm”.
Cao Bá kể lại sinh động như thật.
“Ai làm?”
Lôi Hổ hỏi.
“Hiện giờ vẫn chưa biết, ở Tây Thành, phía cổng thành cổ đó, vốn dĩ không có mấy người qua lại nên không có người để ý là ai đã treo hắn ta lên”.
Cao Bá lại nói.
“Sao cậu có thể khẳng định người đó chính là tên sát thủ nước ngoài?”
Lôi Hổ lại hỏi.
“Chiều hôm qua, em lấy được ảnh chụp của tên sát thủ đó thông qua một kênh đặc biệt, em cẩn thận đối chiếu, không sai, là cùng một người”.
Nghe thấy thế, Cao Bá lấy một bức ảnh ra đặt lên bàn, sau đó hắn ta lại rút điện thoại của mình ra, lấy những bức ảnh vừa chụp để đối chiếu.
Ảnh trong điện thoại Cao Bá quả thực giống hệt với bức ảnh trên mặt bàn.
Điểm khác biệt duy nhất chính là, tên sát thủ ngoại quốc mà Cao Bá chụp đã trở thành xác chết.
“Hay lắm, thế thì phải rồi!”
Lôi Hổ nhìn qua, vô cùng chắc chắn nói.
“Chắc chắn là thật rồi, chữ viết trên cột đá trước cổng thành, chắc là người giết tên sát thủ để lại”.
Cao Bá lại lên tiếng.
“Trên cột đá viết gì?”
Lôi Hổ hỏi.
“Dùng cái mạng chó này để tế vong linh những người vô tội ngoại ô Tây Thành. Các ký tự được khắc bằng dao găm, vết khắc rất sâu, có thể thấy sức mạnh của người đó vô cùng kinh khủng”.
Cao Bá đĩnh đạc nói.
“Hay lắm, đúng là bậc hảo hán, thật khí phách. Chuyện như vậy, tại sao không thuộc về Lôi Hổ tôi chứ, đều trách đám người vô dụng các cậu, mãi không tìm ra tung tích của tên đó, nếu không người giết thứ chó má này chính là tôi rồi”.
Lôi Hổ phấn khởi nói, nói mãi nói mãi, hắn ta lại có chút tiếc nuối, công trạng lớn như vậy không rơi vào tay mình, hắn ta cảm thấy không cam tâm.
Đám người phía dưới nghe xong đều không nói nên lời, tên sát thủ đó biến hóa tài tình, nào có dễ tìm như vậy, không chỉ có bọn họ không tìm được, có lẽ đến cả cảnh sát cũng không tìm được!
Người tìm được sát thủ, đồng thời giết chết hắn ta, chắc chắc là siêu cao thủ.
“Tình hình bên đó như thế nào?”
Lôi Hổ lại hỏi.
“Trời vẫn chưa sáng, vẫn chưa phát hiện ra, nhưng người của chúng ta đã tìm kiếm xung quanh xem có gặt hái được gì không. Chỉ là thi thể treo trên cổng thành nên bọn em cũng không dám động tay động chân. Chuyện này, quan chức nhà nước mới được xử lý”.
Nghe thấy vậy, Cao Bá có chút khó xử nói.
“Không phải cậu tìm kiếm rồi sao?”
Lôi Hổ khẽ cau mày, hỏi.
“Em mới chỉ lục soát tìm kiếm xung quanh, còn bọn em không dám động vào thi thể đó, sợ gặp phải phiền phức”.
Cao Bá lại giải thích.
“Tìm kiếm xung quanh rồi, có thu được kết quả gì không?”
Lôi Hổ tiếp tục hỏi.
“Về cơ bản không có kết quả gì, nhưng em tìm được thứ này dưới xác chết đó”.
Cao Bá lắc lắc đầu, nói, nói xong, cậu ta móc túi lấy ra thứ gì đó, có một chiếc cúc áo nằm trong tay cậu ta.
“Cúc áo? Con mẹ nó, đây tính là thu hoạch gì?”
Lôi Hổ cạn lời nói.
“Đại ca, không thể nói như vậy. Cao thủ làm việc, sẽ luôn vô tình để lại thứ gì đó, ví dụ như chiếc cúc này, em cảm thấy đây rất có khả năng là vật mà vị cao thủ hành hiệp trượng nghĩa đó để lại”.
Nghe xong, Cao Bá chậm rãi nói.