“Bác gái, bác có thể nói rõ hơn không?”
Cố Tuyết Cầm nói.
“Nếu cháu và Tiểu Tiếu có một đứa con, cháu không cảm thấy gia đình này sẽ ổn định vững chắc hơn sao? Thật bất công cho cháu khi thành lập một gia đình như hiện tại. Bác cũng cảm thấy ấm ức thay cháu”.
Nghe thấy vậy, Lý Bình nghiêm túc nói.
“Bác gái, không có gì không công bằng ở đây cả, chuyện con cái không thể gò ép, đến thời điểm thích hợp sẽ có”.
Cố Tuyết Cầm có chút xấu hổ nói, cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thảo luận vấn đề này với Lý Bình.
“Bác muốn nói với cháu, hai đứa rục rịch dần đi. Tiểu Tiếu cũng không còn trẻ nữa”.
Lý Bình nói.
“Bác gái, cháu biết rồi, cháu sẽ bàn bạc với anh ấy”.
Cố Tuyết Cầm cúi đầu xuống, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên, cô ngại ngùng nói. Tạm thời cô chỉ có thể nói với Lý Bình như vậy, thật sự bàn bạc với Long Thiên Tiếu là chuyện không có khả năng, bọn họ vẫn chưa phát triển tới bước đó, đây là điểm mấu chốt.
“Cháu yên tâm, về phía Tiểu Tiếu, bác sẽ nói với nó”.
Lý Bình vỗ vỗ vào mu bàn tay Cố Tuyết Cầm, nói.
“Được rồi, về thôi, bên ngoài không có máy sưởi, lạnh lắm”.
Lý Bình lại nói với Cố Tuyết Cầm, nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm chỉ khẽ gật đầu.
Sau khi Long Thiên Tiếu rời khỏi phòng bệnh của Long Đức Phúc, anh liền đi đến một khu điều trị nội trú khác, lúc này, Trần Hướng Thiên đang đợi ở dưới lầu, thấy Long Thiên Tiếu xuống, ông ta lập tức đón lên trước.
“Cậu Long, sợ cậu không tìm được chỗ, tôi đích thân đến đón cậu”.
Trần Hướng Thiên nói với Long Thiên Tiếu.
“Người tôi sắp xếp đến chưa?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Vẫn chưa, không biết người cậu Long sắp xếp là ai, bây giờ viện trưởng bệnh viện Long Hòa, còn có một số lãnh đạo chuyên môn của bệnh viện đang ở đó. Sau khi tới đây, chúng tôi đã kiểm tra chi tiết một lần nữa, đã đưa ra kết luận giống như bệnh viện trực thuộc số 1 đại học Lâm Giang. Bọn họ một mực cho rằng, không có cách nào để hoàn thành phẫu thuật trong vòng 45 phút. Trên thực tế, hoàn thành ca mổ là một một khía cạnh, xử lý quả bom mới là vấn đề lớn. Chuyển như thế nào, chuyển đến đâu? Cho nên, về tổng thể, đây là một ca phẫu thuật không thể thực hiện được”.
Trần Hướng Thiên buồn rầu nói, nếu không phải là xuất phát từ lòng tin đối với Long Thiên Tiếu, ông sẽ không đưa người tới đây, bởi vì quả bom không dễ xử lý, nếu không có phương pháp xử lý thích hợp, nó sẽ liên lụy đến rất nhiều người.
“Để đảm bảo an toàn, kêu bệnh viện di cư những người ở lân cận đi, ít nhất là toà nhà đó, không được có những người khác”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu lại nói.
“Bọn họ đang làm rồi. Hiện tại, bệnh viện có rất nhiều giường bệnh, sắp xếp một tòa nhà không có người cũng không phải là vấn đề quá lớn”.
Trần Hướng Thiên báo cáo.
“Vậy thì tốt. Tình trạng hiện tại của đứa trẻ như thế nào?”
Long Thiên Tiếu hỏi.
“Tiêm thuốc an thần nhưng không có tác dụng gì, cô bé vô cùng hoảng loạn, cô bé chính mắt nhìn thấy người thân duy nhất của mình bị giết chết cho nên đã phải chịu đả kích rất lớn. Tôi đã sắp xếp các chuyên gia tâm lý đến giúp cô bé ổn định cảm xúc”.
Lúc này, Trần Hướng Thiên chậm rãi nói.
“Rất tốt, chúng ta lên xem thế nào!”
Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói.
“Được, mời cậu đi lối này”.
Nghe thấy vậy, Trần Hướng Thiên làm động tác mời, sau đó ông ta dẫn Long Thiên Tiếu vào thang máy.
“Tránh ra, các người tránh ra, các người là người xấu!”
“Không được giết ông nội tôi, không được giết ông nội tôi, cầu xin anh đó hu hu hu!”
“Trả lại ông cho tôi, trả lại ông cho tôi, tôi chỉ có mình ông nội thôi, hu hu hu!”
Vẫn chưa đến phòng bệnh, bọn họ đã nghe được giọng nói như đốn tim của cô bé, âm thanh tràn ngập nỗi sợ hãi.
“Cô gái, đừng sợ, chúng tôi đã cứu cháu ra, cháu nhanh chóng bình tĩnh lại, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hung thủ, báo thù giúp ông nội cháu”.
“Cô bé, tình trạng bây giờ của cháu rất xấu, cháu như thế này, chúng tôi không có cách nào để chữa trị cho cháu”.
“Cô gái, thả lỏng đi, đừng căng thẳng, thả lỏng đầu óc, hiện tại cháu không còn gặp nguy hiểm nữa”.
Có bảy tám vị bác sĩ đang ở trong phòng bệnh, ở đây xảy ra chuyện lạ lùng như vậy, với tư cách là viện trường, Tạ Trường Lâm không thể không có mặt, với tư cách là chủ nhiệm khoa chỉnh hình, Lưu Chấn Sinh cũng đến đây theo dõi tình hình.
“Tôi không nghe, không nghe! Các người là người xấu, các người hại chết ông tôi!”
Cô gái nhỏ hét lên, không ngừng khóc lóc, trong phòng bệnh, bên cạnh tiếng thủy tinh vỡ vụn còn có tiếng dụng cụ y tế va chạm vào nhau, nghe qua liền biết bên trong rất lộn xộn.
Long Thiên Tiếu vừa định đi vào, bỗng nhiên có mấy bác sĩ bị đuổi ra ngoài, trong đó có hai bác sĩ bị sứt đầu, hiển nhiên đã bị cô bé đập trúng.
“Để bọn họ băng bó vết thương trước đã, tôi sẽ lo chuyện ở đây”.
Long Thiên Tiếu nói với Trần Hướng Thiên ở bên cạnh.
“Cục trưởng Trần, vết thương của chúng tôi không có gì đáng ngại, phải nghĩ cách trấn an đứa trẻ, nếu không sẽ không có hy vọng gì”.
“Đúng thế, trong nghề y nhiều năm như vậy, tôi chưa từng gặp tình huống này, người ra tay thật đáng chết, quả nhiên là kẻ vô nhân tính”.
“Một đứa trẻ đang ngoan ngoãn khỏe mạnh, sao nỡ lòng ra tay chứ? Quả thực không có chút tính người nào cả”.
“Chuyện như vậy, sợ rằng sẽ trở thành bóng đen suốt đời trong lòng đứa nhỏ đó”.
Các bác sĩ bị đuổi ra ngoài đều rất lo lắng, một mặt xót xa cho đứa bé, người thân duy nhất không còn nữa, đổi lại là ai cũng sẽ không chấp nhận được. Mặt khác, cô bé tận mắt chứng kiến quá trình ông nội bị giết, cô bé mới chỉ hơn 10 tuổi, đối với trẻ con mà nói, đó là vết thương lòng vô cùng đau đớn.
“A a a a!”
Trong phòng bệnh lại truyền đến tiếng la hét.
“Viện trưởng, ông ra ngoài trước đi, cẩn thận cô bé làm ông bị thương”.
Lúc này, bác sĩ bên cạnh nói.
“Mọi người tránh ra, để tôi xem nào”.
Long Thiên Tiếu bước vào nói, nghe thấy vậy, đám người liền mở ra một con đường, cô bé đang nhốt mình trong góc phòng, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất lực, sợ hãi và trống rỗng, khuôn mặt dính máu bởi vì vết thương bị gao găm đâm trúng.
Có thể tưởng tượng được những gì cô bé đã phải chịu đựng.
“Đừng sợ, bọn chú không có ý xấu với cháu. Chú đuổi tên làm cháu bị thương đi rồi. Ông nội cháu không sao, ông ấy đang ở nhà đợi cháu về! Hiện tại, sức khỏe của cháu rất xấu, nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn chú không có cách nào dẫn cháu về gặp ông nội đâu”.
Long Thiên Tiếu bước tới, nhẹ nhàng nói.
“Ông nội? Ông nội cháu còn sống sao? Ông nội đang ở nhà đợi cháu?”
Nghe thấy vậy, mắt cô gái nhỏ chợt sáng lên, cảm xúc cũng ổn đinh lại một chút, nhưng vẻ mặt vẫn rất do dự.
“Cậu Long, ca phẫu thuật này, chỉ có cậu Bách Lí mới có thể thực hiện. Nhưng, chúng tôi không thể liên lạc với cậu ấy”.
Lúc này, Tạ Trường Lâm thấp giọng nói với Long Thiên Tiếu.
“Tôi biết, tôi đã liên lạc với anh ta, anh ta sắp đến rồi”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu nhàn nhạt nói, nói xong, anh lại thử tới gần cô gái nhỏ, chỉ là tính cảnh giác của cô bé rất cao.
Chương 421: Cảm ơn đóng góp của mọi người
"Không, chú lừa cháu, ông nội chết rồi, ông đã chết rồi, chính mắt cháu thấy ông đã bị sát hại".
Bé gái vô cùng kích động nói. Lúc này, Long Thiên Tiếu nắm lấy vai bé gái ấn nhẹ xuống, cô bé đột nhiên bủn rủn cả người, giống như tất cả hơi sức đều bị hút cạn sạch.
"Tránh ra, tránh ra, nhường đường hộ đi".
Bấy giờ, ngoài cửa vang lên một giọng nói, mọi người nghe được bèn quay đầu lại nhìn, tự giác tách ra thành một lối đi.
"Vù!"
Có một tiếng xé gió thoáng lên, một cây kim bạc mỏng như sợi tóc bay vụt từ lối đi đám đông nhường ra rồi hạ cánh vững vàng trên cổ của bé gái. Nhưng, sau khi cây kim bạc kia đâm xuống, dường như sức lực trong người bé gái lại tăng lên.
Một lúc sau, hai mắt cô bé mở thẳng tắp, toàn thân thở hổn hển, dường như đã dần ổn định lại.
"Long Thiên Tiếu, anh làm gì mạnh tay thế hả? Anh làm như thế tình trạng của cô bé càng tệ hơn đấy, cũng may là tôi đến kịp lúc".
Bách Lý Vô Cầu chạy vào lớn tiếng chỉ trích.
"Thầy, thầy à, đợi em với!"
Lúc này, Tiểu Nhị cũng chạy bán sống bán chết vào, chỉ do trên người cậu ta xách quá nhiều đồ, thế nên không xông vào dễ dàng được, chung quy cũng vì có quá nhiều người đang đứng ở trong đây.
"Im đi, đừng có lắm mồm nữa được không hả?"
Bách Lý Vô Cầu bất lực quát. Bỗng nhiên mọi người thấy hiện tại bé gái đã bình tĩnh hơn, trong lòng có chút tò mò, rõ ràng đâu có gì xảy ra đâu, sao tự nhiên cô bé im ắng như thế chứ?
Nhưng, Long Thiên Tiếu nhìn rõ hết tất cả, anh đã thấy có một cây kim bạc bay từ ngoài vào.
Nếu người khác nhìn thấy cảnh này nhất định sẽ cảm thấy có hơi hư cấu quá, cây kim mảnh như sợi tóc vụt từ một khoảng cách xa lại có thể đâm vào ngay đúng huyệt mà không có bất kỳ sai lệch nào, một người bình thường làm sao có thể làm được như thế.
"Cô bé à, đừng hoảng sợ, cố gắng hít thở đi".
Bách Lý Vô Cầu đến cạnh bé gái nói, sau đó nắm lấy tay của bé gái, kéo cô bé ra khỏi góc, cô bé thấy vậy cũng không né tránh, chỉ quay sang nhìn Bách Lý Vô Cầu xạ lạ trước mắt, trong ánh mắt ấy dẫu có xa lạ nhưng cũng chứa đựng vài phần tin tưởng.
"Nào, đưa tay cho chú!"
Bách Lý Vô Cầu dịu dàng nói, bé gái ngước mắt nhìn chằm chằm vào Bách Lý Vô Cầu, một lúc sau cũng chịu đưa tay cho anh ta.
"Ngoan, giỏi lắm, nào, ngồi lên giường bệnh để chú khám bệnh cho cháu nhé!"
Bách Lý Vô Cầu vô cùng hài lòng với biểu hiện của bé gái, mọi người thấy vậy cũng chặc lưỡi khó hiểu, người khác đều bó tay nhưng Bách Lý Vô Cầu vừa tới đã làm cô bé kia ngoan ngoãn như đúng rồi vậy, chuyện này kỳ diệu ghê.
Quả không hổ danh là bác sĩ thiên tài, có nhiều cách hay thật, phải học hỏi bác sĩ thiên tài thêm mới được.
Động tác của bé gái có hơi rề rà, nên Bách Lý Vô Cầu thẳng thừng bước đến ẵm cô bé lên đặt xuống giường, để cô bé ngồi tựa lưng vào.
"Nhị Hằng Tử, kim bạc!"
Bách Lý Vô Cầu nói.
"Đến ngay, đến ngay!"
Tiểu Nhị nghe thấy vội đáp, miệng nói còn tay cầm một cái hộp đi vào, sau đó mở hộp ra đặt xuống bên cạnh Bách Lý Vô Cầu. Anh ta đưa mắt nhìn rồi lấy kim bạc đâm lên những huyệt đặc biệt trên người cô bé.
Tiếng thở hổn hển của bé gái cuối cùng cũng được xoa dịu, nhưng sắc mặt còn rất tệ, ánh mắt vẫn thẩn thờ như trước.
"Nhị Hằng Tử, đỡ cô bé nằm xuống trước đi".
Lúc này, Bách Lý Vô Cầu phân phó Tiểu Nhị.
"Dạ vâng!"
Tiểu Nhị nghe thế ngoan ngoãn đi tới bên cạnh cô bé, từ từ ôm cơ thể bé gái đặt xuống nằm ở trên giường.
"Bác sĩ thiên tài kìa, đây chính là bác sĩ thiên tài!"
"Có lẽ đây là phương pháp của Đông y, kim bạc vẫn có thể dùng đỉnh như này á?"
"Hôm nay xem như được mở mang kiến thức".
Những bác sĩ kia bu quanh nhìn, mỗi một người đều không ngớt lời khen ngợi, nào giờ bọn họ chưa bao giờ nghĩ chỉ với một cây kim bạc nhỏ nhoi mà cũng có thể giúp một người đang trong trạng thái vô cùng kích động bỗng nhiên bình tĩnh lại, nhưng Bách Lý Vô Cầu đúng là đã làm được chuyện đó.
"Được rồi, mấy người ra ngoài hộ đi, ở đây có tôi lo rồi".
Lúc này, Bách Lý Vô Cầu lại quay sang nói với mọi người.
"Sao thế được? Bác sĩ Bách Lý, đứa nhỏ này chỉ vừa ổn định lại thôi, nhưng anh vẫn còn chưa nắm rõ tình hình của cô bé mà?"
"Đúng vậy, đúng vậy, trong bụng cô bé vẫn còn..."
"Phải đấy, thấy Bách Lý à, anh phải tìm hiểu rõ tình hình chứ!"
Đám đông nghe thế thì từng người một hết sức lo lắng.
"Yên tâm đi, tôi nắm rõ tình hình rồi, các người ra ngoài trước đi, ở đây cứ giao cho tôi, cảm ơn đóng góp của mọi người, mọi người vất vả rồi".
Bách Lý Vô Cầu nói với những bác sĩ đang có mặt ở đây.
"Bác sĩ Bách Lý, chúng tôi vẫn nên ở lại thôi, tôi có chuyên môn về giải phẫu, nói không chừng có thể giúp được anh".
Lúc này, có bác sĩ đề nghị.
"Chỉ cần vài người ở lại giúp thôi, những người khác ra ngoài hộ đi, đây không phải là trò đùa. Tôi cũng nói trước với các người, những người nào ở lại thì bất cứ lúc nào cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, ca phẫu thuật này tôi cũng không nắm chắc 100% đâu. Ai muốn ở lại thì cứ nói một tiếng!"
Bách Lý Vô Cầu nói với mọi người.
"Tôi!"
"Tôi, tôi ở lại đây!"
"Đừng có tranh với tôi, tôi là người thích hợp ở lại nhất!"
Những bác sĩ kia nghe thế bèn vội vã hô lên.
"Vẫn nên là tôi đi, ca phẫu thuật này rất nguy hiểm, anh còn có người lớn trẻ nhỏ trong nhà, nếu lỡ có chuyện gì thì phải làm sao đây?"
Lại có người mở miệng ngăn cản.
"Mọi người đừng cãi nữa, tôi là viện trưởng, tôi lớn tuổi nhất, tôi sẽ ở lại. Tôi cũng đã sống đến từng tuổi này rồi, nếu lỡ có gì cũng xem như đã sống đủ".
Lúc này, Tạ Trường Lâm đứng dậy nói với mọi người.
"Còn tôi nữa, tôi là học trò do viện trưởng dạy dỗ, viện trưởng ở lại thì tôi cũng phải ở lại. Những chuyện y tá làm được thì tôi cũng biết làm, có thể phối hợp ăn ý với viện trưởng".
Một người trung niên đầu hói đứng dậy lên tiếng.
"Ở đây còn có vài học trò của tôi nữa, để tôi với học trò mình ở lại đi!"
Tạ Trường Lâm nhìn về phía mọi người, kiên quyết nói.
"Được rồi, vậy đi, viện trưởng và học trò của ông ấy ở lại. Những người khác ra ngoài trước đi, tôi biết mọi người dám cống hiến, nhưng lúc này càng ít người càng tốt, cám ơn mọi người".
Bách Lý Vô Cầu quay lại nhìn tình trạng của bé gái rồi nói với mọi người. Mọi người nghe vậy thì vô cùng do dự, trông có vẻ không tình nguyện ra khỏi phòng bệnh chút nào.
"Được rồi, ra đi ra đi, đừng ngây người ở đây nữa".
Bách Lý Vô Cầu lại là bắt đầu đuổi người đi.
"Bác sĩ Bách Lý, xin hãy đưa viện trưởng và các đồng nghiệp của chúng tôi ra ngoài an toàn".
"Đúng thế, cố hết sức đừng xảy ra chuyện nhé".
"Đúng vậy, xin nhờ hết vào bác sĩ Bách Lý".
Mọi người nghe thế liền anh một câu, tôi một câu vô cùng chân thành nói.
"Yên tâm, tôi vẫn còn khống chế được, không chết được đâu!"
Bách Lý Vô Cầu nghe vậy mới đáp lời mọi người, vừa nói vừa chỉ đạo người đẩy bé gái vào phòng phẫu thuật.
Chương 422: Kỹ thuật dùng kim kỳ lạ
"Bác sĩ Bách Lý, xin hỏi cậu sẽ phẫu thuật trong bao lâu?"
Lúc này, Trần Hướng Thiên đi theo sau lưng Bách Lý Vô Cầu sốt ruột hỏi.
Trong vòng bốn 45 phút phẫu thuật xong là một chuyện, chừa lại thời gian để bọn họ xử lý quả bom kia lại là chuyện khác nữa.
"Bảo chuyên gia gỡ bom bên mấy ông cũng vào phòng phẫu thuật đi, tôi sẽ dành cho mấy ông tối thiểu là 40 phút để xử lý quả bom đó".
Vừa đi vừa nói, thời gian còn rất eo hẹp, lúc Bách Lý Vô Cầu và Tiểu Nhị sắp đi tới phòng giải phẫu thì họ cũng đã mặc xong đồng phục phẫu thuật vô trùng mà nhân viên y tế đã đưa.
"40 phút? Cậu chỉ cần giải phẫu xong trong 5 phút à, sao có thể thế được?"
Trần Hướng Thiên nghe vậy, ngẩn người không thể tin nổi.
"Đương nhiên không thể trong 5 phút rồi. Trong lúc phẫu thuật, tôi sẽ sử dụng kỹ thuật đặc biệt để duy trì các điều kiện sinh lý trong cơ thể cô bé, để trong quá trình giải phẫu quả bom sẽ không bị kích nổ. Tuy nhiên, sau 5 phút cuối của ca giải phẫu, quả bom sẽ tiếp xúc với không khí, khi đó quả bom sẽ bị thay đổi điều kiện môi trường và khó tránh khỏi việc sẽ bị kích hoạt. Lúc quả bom bị kích hoạt, tôi sẽ hoàn thành các bước giải phẫu cuối cùng trong vòng 5 phút. Khi đó, người của các ông có thể bắt đầu xử lý bom ngay lập tức".
Bách Lý Vô Cầu giải thích lưu loát.
"Thế cũng được sao?"
Trần Hướng Thiên hỏi với vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
"Được rồi, đừng có ngây ra đó nữa, nhanh chóng đi làm việc của mình đi, nếu còn chậm trễ có khi tôi với ông sẽ bỏ mạng ở đây đó!"
Bách Lý Vô Cầu quay đầu nhắc nhở Trần Hướng Thiên.
"A, được được, tôi lập tức đi chuẩn bị!"
Trần Hướng Thiên nghe thế bèn vội đáp, lúc này, ngoài trừ tin tưởng vào Bách Lý Vô Cầu thì không còn cách gì nữa cả, chỉ cầu mong mọi chuyện suôn sẻ như những gì anh ta nói.
Sau khi chuẩn bị xong hết thảy, Bách Lý Vô Cầu dẫn những người được chọn từ trước vào phòng giải phẫu.
Phòng giám sát lúc này có đầy đủ các nhân viên y tế, bọn họ đều đang theo dõi tình hình trong phòng phẫu thuật.
Chỉ thấy sau khi đám người Bách Lý Vô Cầu tiến vào phòng giải phẫu, cũng không gây mê bé gái ngay, mà là dùng kỹ thuật châm cứu làm cô bé tiến vào trạng thái hôn mê.
"Hồi trước, lúc ở trong phòng thí nghiệm, tôi đã từng thấy Bách Lý Vô Cầu phẫu thuật rồi, anh ta có thể dùng kim bạc làm bệnh nhân hôn mê giống như hiệu quả của thuốc gây mê vậy".
"Bác sĩ Đông y kỳ cựu ở bệnh viện chúng ta cũng từng nghiên cứu về kỹ thuật châm cứu của bác sĩ Bách Lý, nhưng khi thực hiện thí nghiệm trên một số đồng nghiệp, chúng lại không mang lại hiệu quả tương tự".
"Nhưng vị trí châm lần này và vị trí châm trong ca phẫu thuật trước lại không giống nhau".
"Lần này không chỉ khiến bệnh nhân tiến vào trạng thái thuốc mê mà còn phải duy trì điều kiện sinh lý cho cơ thể cô bé, đương nhiên sẽ không châm như lần trước rồi".
"Nhưng, dù nói thế nào thì kỹ thuật dùng kim này cũng vô cùng đặc biệt, chúng ta có thảo luận thế nào cũng không hiểu được đâu".
Trong phòng giám sát phẫu thuật, một đám bác sĩ bàn luận sôi nổi, nhìn Bách Lý Vô Cầu thoăn thoắt làm việc với bộ dáng nghiêm túc. Thân hình Long Thiên Tiếu cao lớn nên đứng ở tít đằng sau vẫn thấy rõ hình ảnh trên màn hình.
Ngay sau đó, camera của video đã được chuyển sang một màn hình phụ, trên đấy hiển thị tình hình quả bom vẫn nằm yên ắng trong bụng của bé gái, hiện tại nó vẫn chưa bị kích hoạt thời gian nổ.
Lúc này, ca giải phẫu đã bắt đầu, tốc độ của Bách Lý Vô Cầu vô cùng nhanh, ngoại trừ phối hợp với Tiểu Nhị ra, anh ta còn phối hợp được hết với tất cả bác sĩ của bệnh viện trong phòng, một loạt động tác tay thoăn thoắt đến hoa cả mắt.
Sau khi cuộc phẫu thuật bắt đầu, bầu không khí trong phòng giám sát bỗng nhiên cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, mọi người đều chăm chú quan sát, cầu mong cho cuộc giải phẫu này thành công êm đẹp.
Long Thiên Tiếu đứng nhìn một lúc thì rời khỏi phòng giám sát phẫu thuật. Lúc này, dưới lầu bệnh viện đã có không ít cảnh sát, chuyên gia gỡ bom vừa bước từ trên xe xuống. Trần Hướng Thiên chờ đón ở dưới lầu từ trước bèn vội dẫn người lên.
"Ông Trần, nếu như vị bác sĩ kia thật sự có thể chừa lại 40 phút cho chúng tôi, chúng tôi sẽ có đủ thời gian để xử lý quả bom này. Đây là một trường hợp đặc biệt, vấn đề quan trọng nhất vẫn là thời gian, chỉ cần có đủ thời gian chuyển quả bom đến nơi thích hợp, nhiệm vụ này sẽ không còn bất cứ khó khăn nào cả!"
Theo sau Trần Hướng Thiên là một người đàn ông trạc tuổi ông ta, trên người đàn ông trung nọ được trang bị đầy đủ vũ trang, ông ta đi tới cùng một vài người nữa.
"Vấn đề không quá lớn".
Trần Hướng Thiên nghe thế thì đáp.
"Nhưng theo tôi biết, ca phẫu thuật này vô cùng khó, trước khi đến đây tôi đã hỏi thăm chuyên gia liên quan, họ nói trên thế giới này không thể nào có người có thể hoàn thành một ca phẫu thuật như thế này".
Người trung niên đi theo sau lưng Trần Hướng Thiên cũng chưa tin lắm.
"Các ông cần phải vào phòng mổ trước khi phẫu thuật hoàn thành, trong năm phút cuối cùng trước khi kết thúc ca giải phẫu, quả bom sẽ bắt đầu kích hoạt, 40 phút còn lại đều tùy thuộc vào các ông rồi".
Lúc này, Trần Hướng Thiên giải thích cho bọn họ biết.
"Nếu không đến 40 phút cũng không sao, chỉ cần 30 phút, 30 thôi cũng đủ rồi!"
Người trung niên sau lưng Trần Hướng Thiên vội đáp.
"Các ông hãy đến phòng giám sát xem trước đi, tôi còn chuyện phải bàn với cậu Long nữa".
Lúc này, Trần Hướng Thiên bắt gặp Long Thiên Tiếu thì nói với người sau lưng.
Người trung niên nghe vậy chỉ đành gật đầu, đồng thời cũng có chút thắc mắc, "cậu Long" này rốt cuộc là ai chứ? Nhưng ông ta cũng không quá tò mò nên vội vàng đi vào phòng giám sát phẫu thuật.
"Cậu Long, nếu như bác sĩ Bách Lý thật sự có thể hoàn thành được ca phẫu thuật này, hoàn thành mục tiêu cậu ta tự đề ra, nhiệm vụ gỡ bom lần này sẽ không phải là vấn đề lớn".
Lúc này, Trần Hướng Thiên bước đến nói với Long Thiên Tiếu.
"Anh ta có thể làm được, nếu không nắm chắc anh ta sẽ không tùy tiện nói đâu".
Long Thiên Tiếu điềm tĩnh đáp.
"Vậy thì tốt rồi".
Trần Hướng Thiên nghe vậy, gật đầu nói.
"Còn chuyện truy nã tên sát thủ kia, bên tôi sẽ đẩy mạnh tốc độ và phối hợp với người của Nam Cảnh".
Trần Hướng Thiên lấp lửng nói, ông ta không biết Long Thiên Tiếu có biết chuyện này chưa.
"Tôi biết rồi".
Long Thiên Tiếu nghe vậy chỉ đáp. Trước khi Lâm Hi đến tìm Trần Hướng Thiên, cô ấy đã từng đề cập với Long Thiên Tiếu rồi.
"Vậy là tốt rồi, tôi tin rằng kẻ sát nhân sẽ sớm bị đưa ra trước công lý".
Trần Hướng Thiên nghe vậy cũng nói. Thì ra Long Thiên Tiếu cũng đã biết tất cả mọi chuyện, nói như vậy, Long Thiên Tiếu vẫn chưa hoàn toàn cắt đứt liên lạc với bên Nam Cảnh.
Sau khi nói xong, Trần Hướng Thiên cũng đi vào trong phòng giám sát.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mọi người đều chờ đợi, khi thời gian đã qua 45 phút đồng hồ, trong phòng giám sát phẫu thuật vang lên tiếng vỗ tay như sấm. Tuy rằng, ca phẫu thuật vẫn chưa xong, nhưng sau khi đến phút thứ 45, quả bom vẫn chưa bị kích hoạt, điều đó chứng tỏ Bách Lý Vô Cầu đã kiểm soát rất tốt tình trạng sinh lý của bé gái, làm cho quả bom luôn trong tình trạng không được kích hoạt.
Chương 423: Màn đêm buông xuống, sự trả thù bắt đầu
"Ông Trần Hướng Thiên, bác sĩ thiên tài Bách Lý bảo tôi nói với ông, ca mổ đã tiến gần đến đoạn kết, chuyên gia gỡ bom bên mấy ông có thể vào phòng giải phẫu rồi".
Lúc này, một người bác sĩ tiến vào nói với Trần Hướng Thiên.
"Các vị, còn lại xin trông cậy vào các vị".
Trần Hướng Thiên nhìn về phía các chuyên gia gỡ bom với vẻ mặt hết sức nghiêm túc nói.
"Yên tâm, hiện tại quả bom còn chưa bị kích hoạt, chúng tôi vẫn còn đủ thời gian, người của chúng tôi cũng đã sắp xếp xong nơi kích nổ".
Lúc này, người trung niên nhìn về phía Trần Hướng Thiên, vừa nói vừa mang theo thiết bị cần dùng đi vào phòng giải phẫu theo sự hướng dẫn của bác sĩ.
Trong phòng giám sát phẫu thuật, bầu không khí vẫn rất căng thẳng, thời gian trôi qua từng giây từng phút, rốt cuộc chuyên gia gỡ bom đã đến trước cửa phòng giải phẫu đợi để đi vào.
"Tít! Tít tít tít!"
Cũng vào lúc này, trên màn ảnh phụ trong phòng giám sát, bộ đếm thời gian trên quả bom phát ra âm thanh tít tít và bắt đầu nhảy số, giải phẫu vẫn tiến hành như cũ, chuyên gia gỡ bom đang đợi bên ngoài. Trong phòng giải phẫu, tất cả mọi người đều tập trung hết sức chăm chú.
Sau 2 phút, rốt cuộc quả bom cũng đã được lấy từ trong bụng bé gái ra. Lúc này, cửa phòng giải phẫu được mở ra, chuyên gia gỡ bom tiến vào, Bách Lý Vô Cầu trao đổi với bọn họ gần 1 phút đồng hồ.
Sau khi trao đổi xong, chỉ thấy người trung niên kia hơi cúi người với Bách Lý Vô Cầu, anh ta cũng khẽ gật đầu sau đó bắt tay xử lý những bước cuối cùng của ca mổ. Chuyên gia gỡ bom thì bắt đầu xử lý quả bom, kèm theo bom còn có một thẻ nhớ chứa một số nội dung thông tin, trong thời gian ngắn phải lấy thẻ nhớ ra.
Tầm 2 phút sau, chuyên gia gỡ bom đã tách được cái thẻ nhớ đó ra khỏi quả bom, xong, bọn họ mới mang quả bom đó rời khỏi phòng giải phẫu.
Nhìn loạt hình ảnh trên màn hình, trong phòng giám sát phẫu thuật vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Quả bom đã được lấy từ bụng của bé gái ra một cách suôn sẻ, hơn nữa đã giao nhanh cho chuyên gia gỡ bom xử lý, điều này có nghĩa là ca phẫu thuật này đã thành công tốt đẹp.
Mọi thứ đang diễn ra rất dồn dập, các nhân viên gỡ bom đã mang quả bom lên xe tiến về địa điểm được định trước.
Đó là ở một sân đá bóng tiêu chuẩn trong trường trung học gần bệnh viện.
Sau đó là một tiếng nổ lớn vang vọng, quả bom đã được kích nổ an toàn.
"Cậu Long, quả bom đã được kích nổ thành công, không có bất kỳ nhân viên nào thương vong".
Trên sân thượng của tòa nhà bệnh viện, Trần Hướng Thiên buông điện thoại trong tay xuống, kích động nói với Long Thiên Tiếu.
"Tốt lắm, đợi màn đêm buông xuống, sự trả thù của chúng ta sẽ bắt đầu triển khai. Từ trước đến nay, Long Thiên Tiếu tôi không phải là loại người chỉ biết chịu đòn mà không đánh trả, đặc biệt khi đối thủ chỉ là thứ rác rưởi tự cao tự đại".
Long Thiên Tiếu khẽ ngẩng đầu nhìn về phương xa, anh cau mày lạnh lùng nói. Khi Trần Hướng Thiên nghe được những lời này, cũng biết Long Thiên Tiếu đã nổi giận, tên sát thủ gì đó gặp xui rồi.
"Đi thôi, chúng ta đi xuống xem thử xem".
Long Thiên Tiếu đã nói thế Trần Hướng Thiên chỉ đành chạy bán sống bán chết theo anh.
Bọn họ vừa xuống lầu đã gặp Bách Lý Vô Cầu vừa ra khỏi phòng giải phẫu.
"Tình hình sao rồi?"
Long Thiên Tiếu hỏi.
"Ca mổ vô cùng thành công, hiện tại cô bé không có bất kỳ nguy hiểm nào đến tính mạng, có điều vẫn cần được ổn định lại về mặt tinh thần".
Trên người Bách Lý Vô Cầu vẫn khoác áo Blouse trắng, đây cũng là lần đầu tiên Long Thiên Tiếu nhìn thấy anh ta trong trang phục này, Bách Lý Vô Cầu luôn mặc áo dài nam, tác phong chẳng khác gì mấy tên giang hồ bịp bợm.
Nhưng lúc này, ăn mặc thế này thì cũng rất gì và này nọ lắm.
"Cám ơn bác sĩ Bách Lý, y học của cậu quả thật hơn người, đạo đức nghề nghiệp cũng thật cao thượng, tôi đại diện tòa bộ người dân thành phố Lâm Giang cảm ơn cậu nhiều lắm".
Trần Hướng Thiên nghe xong đối thoại, mặt đầy thành kính nói, thậm chí còn khom người bày tỏ lòng thành với Bách Lý Vô Cầu.
"Được rồi, những điều này là chuyện tôi nên làm thôi, mặc dù tôi chẳng tốt lành gì, nhưng cũng không nhẫn tâm đến nỗi ra tay với một đứa bé. Nếu bắt được tên kia, không cần theo luật lệ gì đâu, cứ ngũ mã phanh thây hắn ra là được!"
Bách Lý Vô Cầu lạnh giọng nói, hiển nhiên, chuyện hôm qua anh ta cũng biết được nhờ vào đường dây tin tức đặc thù, hơn nữa TV đã không ngừng đưa tin tới lui, muốn không biết cũng rất khó.
"Ách, tôi biết rồi, xin bác sĩ Bách Lý cứ yên tâm!"
Trần Hướng Thiên nghe vậy bèn nói, Bách Lý Vô Cầu nghe được rồi quay sang nhìn Long Thiên Tiếu với ánh mắt thâm sâu, sau đó liền rời đi.
"Nếu như có chút chuyện cỏn con này cũng không làm được, anh đúng là phế thật rồi! Dùng hành động mà nói cho bọn khốn kia biết anh chưa có chết đi!"
Sau khi Bách Lý Vô Cầu xoay người đi, thì cất giọng nói. Long Thiên Tiếu nghe vậy thì vẻ mặt trầm ngâm chốc lát, nhưng cũng không nói gì, anh khẽ cau mày nhìn bầu trời mờ tối, dường như đang suy tính chuyện gì đó.
Bầu trời lúc này đang rất âm u, có vẻ trời sắp đổ mưa rồi.
"Đừng để bé gái kia về nhà cũ, sắp xếp cho cô bé một nơi thích hợp hơn đi, trước khi cô bé tốt nghiệp đại học, phí sinh hoạt tôi sẽ lo hết".
Sau hồi lâu, Long Thiên Tiếu nhìn về phía Trần Hướng Thiên nhàn nhạt nói.
"Cậu Long, phía chúng tôi sẽ sắp xếp thật tốt, tất cả phí sinh hoại, học tập, cứ để bên chúng tôi lo, việc này sẽ được thực hiện theo đúng quy định thích hợp".
Chính vào lúc này, Trần Hướng Thiên vội đáp, nghe được những lời này của Long Thiên Tiếu, trong lòng ông ta cũng có chút cảm động.
"Thế cũng được, cô bé không còn người thân nữa, thì chúng ta sẽ làm người thân của cô bé, đừng để cô bé cảm thấy lạc lõng".
Tâm trạng Long Thiên Tiếu hơi nặng nề, anh khẽ cau mày lạnh giọng nói.
"Được!"
Trần Hướng Thiên nghe vậy thì nói.
"Ừm!"
Long Thiên Tiếu đáp lại một tiếng. Sau khi nói xong, anh rời khỏi lầu bệnh viện bên này mà đi đến phòng bệnh của Long Đức Phúc.
"Tiểu Tiếu, con quay lại rồi à? Tại sao bên ngoài lại có nhiều cảnh sát thế, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Lý Bình thấy Long Thiên Tiếu trở lại, cảm thấy có chút bất an hỏi. Cố Tuyết Cầm nghe vậy cũng dán mắt nhìn chằm chằm Long Thiên Tiếu, sau đó thì lên tiếng.
"Nghe nói có một cô bé có bom trong bụng, hiện tại bệnh viện đang cấp cứu muốn lấy quả bom ra. Chuyện này đã lên hot search trên weibo rồi!"
Cố Tuyết Cầm điềm tĩnh nói.
"Bom hả, sao có thể có bom trong bụng được? Chúng ta ở đây còn an toàn hay không?"
Lý Bình vừa nghe thì hoảng sợ, vội vàng nói.
"Mẹ yên tâm đi, quả bom nhỏ nhoi kia uy lực không lớn thế đâu. Hơn nữa, hiện tại quả bom đó đã được xử lý rồi, tất cả mọi người đều đã được an toàn".
Long Thiên Tiếu nghe thấy thì hờ hững đáp.
"Thật sao, được xử lý nhanh như vậy à?"
Lý Bình ngờ vực hỏi lại.
"Thật sự đã được giải quyết rồi".
Long Thiên Tiếu trả lời.
"May quá, xong thì tốt rồi, vừa rồi con còn đi lung tung đâu thế, nguy hiểm lắm!"
Lúc này, Lý Bình mới hơi có chút yên lòng nói.
"Tiểu Tiếu, hồi sáng bố cũng có xem tin tức, nghe nói rằng có một vụ giết người ở ngoại ô phía Tây thành phố, có một bé gái bị thương và một ông cụ mất mạng. Bé gái trong bụng có bom là cô bé kia sao?"
Long Đức Phúc nghe vậy cũng chen vào hỏi.
Chương 424: Giết chết cái thứ chó má kia đi
"Đúng vậy, là bé gái đó".
Long Thiên Tiếu nghe hỏi thì khẳng định lại.
"Kẻ giết người còn để lại trong bụng bé gái quả bom, chuyện này rốt cuộc là người nào làm thế, sao mà thất đức như vậy, không sợ sẽ gặp quả báo sao?"
Lý Bình nghe xong hết sức kinh ngạc nói, bà ấy đã sống hơn nửa đời người cũng chưa từng nghe qua chuyện như vậy, rốt cuộc là loại người gì mà có thể ra tay với một cô bé chứ.
"Hắn sẽ gặp quả báo nhanh thôi!"
Long Thiên Tiếu nghe thế chỉ lạnh giọng nói.
"Thứ lòng lang dạ sói này nên bị đánh cho chết rồi treo lên để công chúng chứng kiến!"
Long Đức Phúc nghe xong tức giận bất bình nói.
"Con cũng nghĩ vậy".
Long Thiên Tiếu cũng nói, nhìn đồng hồ thì hiện tại hơn 3 giờ chiều rồi, anh đã ở lỳ tại đây 3 - 4 tiếng đồng hồ.
"Cậu Long".
Đúng lúc này, đột nhiên có một người xông vào, nhìn thấy có rất nhiều người nên trong lòng hơi chột dạ, cảm thấy mình quá đường đột.
Người xông vào không ai khác chính là Trần Hướng Thiên.
"Cục trưởng Trần".
Cố Tuyết Cầm thấy vậy khó hiểu nói.
"Vị này là?"
Long Đức Phúc và Lý Bình thắc mắc hỏi.
"Bố, mẹ, đây là cục trưởng Trần của cục cảnh sát thành phố Lâm Giang, là bạn của con".
Lúc này, Long Thiên Tiếu bèn giới thiệu. Sau khi nghe nói bọn họ là bạn bè, Long Đức Phúc và Lý Bình cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhìn cách ăn mặc của Trần Hướng Thiên, họ lo lắng rằng ông ta đến để tìm Long Thiên Tiếu gây phiền phức.
"Xin chào hai bác, tôi đến tìm cậu Long có chút việc, làm phiền rồi".
Trần Hướng Thiên ngại ngùng nói.
"Không biết ông tìm Thiên Tiếu nhà chúng tôi có gì không, Thiên Tiếu nhà chúng tôi là người đàng hoàng, từ trước đến giờ không có làm chuyện xấu gì cả".
Lý Bình vẫn hơi lo lắng nên đã thẳng thắn nói.
"Bác gái và mọi người hiểu lầm rồi, tôi đến tìm cậu Long có một số chuyện quan trọng cần bàn. Không giống như những gì bác đang nói đâu".
Trần Hướng Thiên lúng túng nói.
"Bác gái, bọn họ là bạn tốt với nhau, bác suy nghĩ nhiều rồi".
Lúc này, Cố Tuyết Cầm cũng giải thích thêm.
"Thì ra là như vậy à, tại bác lo xa quá".
Lý Bình nghe vậy mới hoàn toàn yên tâm.
"Đi thôi, có chuyện gì chúng ta ra ngoài rồi nói".
Lúc này, Long Thiên Tiếu nói với Trần Hướng Thiên, nếu không phải chuyện quá gấp hẳn ông ta sẽ không tự chạy đến tìm mình, trong lòng Long Thiên Tiếu cũng rất rõ.
"Được, mời cậu Long".
Trần Hướng Thiên vô cùng khách sáo nói, vừa nói vừa dẫn đầu ra ngoài trước.
"Đây là ông lớn ở thành phố Lâm Giang đấy, tại sao lại nhún nhường Tiểu Tiếu thế kia, thật sự rất khó nhìn ra, chẳng có chút kiêu ngạo gì cả".
Lúc này, Long Đức Phúc cực kỳ khó hiểu nói.
"Đúng vậy, sao Tiểu Tiếu lại làm bạn được với một ông lớn như này".
Lý Bình cũng thắc mắc nói.
"Bác gái, bác trai, Tiểu Tiếu giao thiệp rất rộng, bạn bè kiểu nào cũng có hết".
Cố Tuyết Cầm nghe thế đành giải thích qua loa.
"Giao thiệp rộng cũng tốt, quen biết nhiều thì dễ dàng làm việc hơn".
Long Đức Phúc nghe vậy thì nói.
Long Thiên Tiếu đi theo Trần Hướng Thiên ra ngoài.
"Vội vã tìm tôi có gì không?"
Long Thiên Tiếu hỏi.
"Là vì thẻ nhớ kia, chúng tôi đã lấy được nội dung bên trong ra, cậu Long đi xem với chúng tôi đi, hãy xem với chúng tôi và cho chúng tôi biết ý kiến của cậu, điều đó rất quan trọng đối với chúng tôi".
Trần Hướng Thiên vừa dẫn Long Thiên Tiếu đi về phía trước vừa nói.
Không lâu sau, hai người vào phòng truyền thông đa chức năng của bệnh viện, nơi này được mượn để dùng tạm.
Trong phòng đa chức năng, người của Trần Hướng Thiên vẫn đang bận rộn.
"Thế nào, lấy nội dung ra được chưa?"
Trần Hướng Thiên đi tới hỏi.
"Nhanh thôi, thêm 1 phút nữa là được".
Nhân viên đang bận rộn làm việc trước máy vi tính trả lời.
Không bao lâu sau, trên màn hình xuất hiện một hình ảnh, là một người đàn ông đeo mặt nạ hề, hắn ta đang đối diện với máy quay, đằng sau hắn ta còn có một người đang nằm, cổ người nọ thì không ngừng phọt máu.
Ở một góc khác bên trong phòng có một bé gái, cô bé đang cuộn mình trong góc một cách tuyệt vọng, trong đoạn video, cô bé đã bị dọa sợ ngây ngẩn cả người.
Trong video, gã đeo mặt nạ hề đang nói tiếng nước ngoài, với trình độ ngoại ngữ của Long Thiên Tiếu, anh hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng đám người của Trần Hướng Thiên vẫn cần phiên dịch trực tiếp.
"Đại Hạ, chiến khu Nam Cảnh, và thêm cái tên Long Vương hư cấu kia. Bọn mày biết hiện tại tao đang làm gì không? Bây giờ tao đang giết người đây, à không, nói đúng hơn là tao đã giết rồi. Còn bé gái kia, tao sẽ tặng cho bọn mày một món quà nhỏ trong bụng con bé. Có biết vì sao tao chọn sẽ làm thế không? Nhìn thấy không? Bởi vì cái này đây!"
Nói đến đây, gã hề kia quay ống kính về phía cái bảng trên cửa nhà liệt sĩ Đế Quốc, ở giữa nhà còn có một huy chương.
"Bọn họ là thân nhân của các chiến sĩ hi sinh trong chiến tranh, đám hèn nhát bọn mày ngay cả thân nhân của người chết cũng không bảo vệ được. Đúng rồi, tiếp theo tao vẫn sẽ tiếp tục ra tay với những người có liên quan, hahahahaha".
Sau đó là một trận cười gằn, đoạn video kết thúc. Đoạn video vốn không dài, còn chưa đầy một phút.
"Rầm!"
Trần Hướng Thiên nghe thế thì nện một đấm lên bàn.
"Kẻ này phải bị tử hình!"
Ông ta vô cùng tức giận, đám người ông ta dẫn theo đang ở hiện trường cũng cực kỳ phẫn nộ, từng người một đều bật dậy với vẻ mặt lạnh như băng, thầm mắng: "Khốn nạn, thật sự quá khốn nạn!"
"Ba phút trước, hắn ta đã đăng một video khác thông qua tài khoản nước ngoài của hắn ta lên mạng xã hội".
Lúc này, người của Trần Hướng Thiên lại báo cáo.
"Nhanh chóng tìm ra nơi đăng video cho tôi. Mấy ngày tới dù không nghỉ không ngủ cũng phải lôi đầu cái tên khốn nạn kia ra băm vằm!"
Trần Hướng Thiên nghe vậy nói với các nhân viên đang làm việc có mặt tại đây.
"Rõ!"
"Rõ!"
"Rõ!"
Người của Trần Hướng Thiên nghe vậy lập tức hô, trong lúc nói, bọn họ lại đang dồn hết sức khẩn trương làm việc.
Long Thiên Tiếu thấy vậy thì lại lấy điện thoại ra gọi cho Lâm Hi.
"3 phút trước, hắn ta đã đăng một video lên tài khoản cá nhân của mình. Tuy nhiên, tôi không nghĩ nó không được tung ra trực tiếp. Các cô hãy đẩy nhanh tốc độ, cố gắng hết sức xác định vị trí của hắn ta".
Sau khi điện thoại được bắt máy, Long Thiên Tiếu nói với Lâm Hi.
"Bên chúng tôi đã chú ý đến tình huống này, đã căn cứ vào đoạn video này theo dõi nơi hắn ta đang ẩn náu. Có điều, đúng như anh cả suy đoán, đoạn video này không phải được đăng trực tiếp".
Bên đầu điện thoại kia, Lâm Hi báo cáo sơ bộ.
"Anh cả yên tâm, nội trong 3 tiếng nhất định sẽ xác định được vị trí của hắn ta".
Lâm Hi khẳng định chắc nịch.
"Được, đợi tin tốt của cô".
Long Thiên Tiếu nghe vậy bèn nói. Lúc này các nhân viên có mặt ở đây đang bỗng ngớ người ra, bọn họ không biết rõ lắm về thân phận của Long Thiên Tiếu, cũng chẳng biết Long Thiên Tiếu đang chỉ thị ai làm việc.
Nhưng nghe ra, coi bộ vị "cậu Long" này dường như không đơn giản chút nào.