"Về câu hỏi của cô phóng viên đây, tôi có thể khẳng định rằng chúng tôi đã chú ý tới tin tức liên quan từ trước. Sau khi nắm bắt tình hình, chúng tôi đã tiến hành bố phòng và điều tra, nhưng bởi vì lượng thông tin quá ít nên không thể kịp thời khống chế kẻ đó".
Nghe vậy, Trần Hướng Thiên thắng thắn thừa nhận.
"Ông Trần đã xem video ấy rồi, không biết ông có cái nhìn và đánh giá thế nào về nội dung trong đó?"
Lúc này, một nam phóng viên lại đứng lên hỏi.
"Từ xưa tới nay, Đại Hạ là cấm địa của sát thủ và lính đánh thuê, quá khứ, hiện tại và tương lai đều như thế. Điều này sẽ không thay đổi vì một kẻ nào đó không biết tự lượng sức. Người đăng video công nhiên thách thức trật tự và pháp luật của Đại Hạ, đe dọa đến sự an toàn của nhân dân Đại Hạ, ắt sẽ gặp phải sự phản kích dữ dội".
Nghe thấy câu hỏi ấy, sắc mặt của Trần Hướng Thiên trở nên lạnh lùng, giọng nói mang theo sát khí.
"Thưa ông Trần Hướng Thiên, nghe nói thân phận của người bị tập kích rất đặc biệt, tại đây, ông Trần có thể giới thiệu vắn tắt về thân phận và thông tin cơ bản của người bị tập kích cho chúng tôi không?"
Một nữ phóng viên trẻ tuổi đứng lên hỏi.
"Thân phận của người bị tập kích cũng không phải là bí mật. Hai ông cháu họ là người thân của liệt sỹ nước ta, ông nội sáu mươi bảy tuổi, cháu gái mười bốn, mười lăm tuổi. Chính bởi vì thân phận đặc biệt nên hung thủ mới lựa chọn ra tay với bọn họ".
Trần Hướng Thiên lại đáp.
"Hung thủ lựa chọn người có thân phận đặc biệt như thế để ra tay, có phải điều đó đồng nghĩa với việc hắn ta đang thách thức chiến khu Nam Cảnh hay không?"
Buổi họp báo lên tới cao trào, đủ mọi câu hỏi sốt dẻo được đưa ra.
"Đúng thế, đó chính là sự thách thức với chiến khu Nam Cảnh, hắn ta, và thậm chí là cả liên minh sát thủ, đều sẽ phải trả giá đắt vì chuyện đó".
Trần Hướng Thiên nói bằng giọng chắc nịch, đây là một buổi họp báo gay cấn trong suốt cả quá trình.
"Ông Trần, ông cũng xuất thân từ chiến khu Nam Cảnh, xin hỏi ông có cảm nhận và suy nghĩ gì về việc con liệt sỹ bị hại như vậy?"
Lúc này, lại có phóng viên đặt câu hỏi.
"Hôm qua, tôi đã trò chuyện điện thoại với một người bạn cũ ở Nam Cảnh, cũng nhắc tới chuyện này. Hôm nay, tôi xin phép mượn câu nói của người bạn cũ ấy để trả lời câu hỏi này: Kẻ làm hại con cháu của đồng bào tôi, nợ máu phải trả bằng máu. Thân là chiến hữu, tôi không thể bảo vệ con cái bố mẹ của anh ấy, vì thế tôi cảm thấy áy náy sâu sắc. Tại đây, tôi xin bày tỏ sự day dứt của mình đến người bị hại và toàn thể nhân dân thành phố Lâm Giang, đồng thời sẽ truy nã hung thủ với tốc độ nhanh nhất, an ủi vong hồn người đã khuất".
Nói đến đây, Trần Hướng Thiên đứng lên, cúi đầu trước ống kính, những tiếng bấm máy vang lên liên tiếp, kế đó là tiếng vỗ tay như sấm rền.
"Ông Trần, còn một vấn đề nữa, theo suy luận của các ông, liệu hung thủ có tiếp tục hành hung nữa không?"
Một phóng viên lại hỏi.
"Có, nhưng chúng tôi sẽ bắt hắn về bằng tốc độ nhanh nhất".
Trần Hướng Thiên khẳng định.
"Tốc độ nhanh nhất là bao lâu?"
Phóng viên hỏi tiếp.
"Trong vòng hai mươi bốn tiếng! Theo lời của bạn tôi, hắn sẽ không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nếu hai mươi bốn tiếng sau, hung thủ vẫn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, tôi sẽ chịu trách nhiệm và xin từ chức, chuyển sang bộ phận truy bắt tội phạm".
Trần Hướng Thiên nói với thái độ cứng cỏi. Mọi người nghe vậy, tiếng vỗ tay lại vang lên ào ào, đó là một cách bày tỏ lòng tán thành trước chí khí và sự quyết đoán của Trần Hướng Thiên.
"Cám ơn ông Trần đã tham gia cuộc phỏng vấn của chúng tôi, mong ông Trần có thể nhanh chóng bắt hung thủ về nhận sự trừng phạt, để người đã khuất yên lòng".
Một phóng viên nói ra câu ấy, buổi họp báo cũng đến hồi kết. Sau khi Trần Hướng Thiên nói mấy câu tổng kết lại, mọi người bắt đầu chuyển sự chú ý.
"Thế có nghĩa là hiện tại thành phố Lâm Giang nguy hiểm lắm hả?"
Cố Tuyết Cầm vừa ăn sáng, vừa lo lắng nói.
"Cũng không hẳn là quá nguy hiểm, sẽ giải quyết nhanh thôi, hung thủ không nhìn thấy mặt trời ngày mai đâu".
Long Thiên Tiếu cũng đang ăn sáng, anh chỉ thản nhiên nói.
"Sao anh biết sẽ được giải quyết nhanh chóng?"
Nghe vậy, Cố Tuyết Cầm cảm thấy khó hiểu, bèn hỏi.
"Chẳng phải Trần Hướng Thiên đã nói rồi sao? Chuyện này sẽ được giải quyết trong vòng hai mươi tư tiếng".
Long Thiên Tiếu thản nhiên nói.
"Nói thì nói thế, nhưng loại sát thủ như vậy khác gì kẻ điên, đâu dễ bắt như vậy".
"Không bắt được thì giết, treo hắn lên cổng thành phố Lâm Giang".
Long Thiên Tiếu không mấy để tâm.
"Mọi người đều phải chú ý an toàn đấy, không có việc gì thì buổi tối ra ngoài ít thôi".
Lúc này, Long Vận Nhi cũng mở miệng nói.
"Ừm, không có việc gì thì buổi tối đừng ra ngoài, ít nhất cũng phải chờ mấy ngày đã".
Cố Tuyết Cầm cũng lên tiếng, nhưng không hiểu sao cô lại cứ thấy bồn chồn kiểu gì ấy.
Ăn sáng xong, Long Vận Nhi tới trường, tuy hôm nay là cuối tuần, nhưng ở trường vẫn có không ít thí nghiệm cần làm, vậy nên Long Vận Nhi không ở nhà.
Long Thiên Tiếu ăn xong là đi nấu cơm, đến mười giờ, anh làm xong tất cả mọi chuyện.
Anh lái xe đưa Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch tới bệnh viện Long Hòa.
Vào trong bệnh viện Long Hòa, Long Thiên Tiếu gọi điện thoại cho Trần Hướng Thiên để hỏi phòng bệnh của cô bé kia, sau đó mới cùng Cố Tuyết Cầm vào phòng bệnh của Long Đức Phúc.
"Bố, mẹ".
Long Thiên Tiếu gọi.
"Cháu chào hai bác".
Cố Tuyết Cầm chào hỏi.
"Cháu chào ông bà nội".
Long Tiểu Tịch vừa vào là gọi thật to.
"Ý, là Tiểu Tiếu, Tuyết Cầm, cả cháu gái cũng tới nữa".
Vào phòng, Lý Bình nhìn thấy ba người, lập tức vui vẻ nói. Long Tiểu Tịch dựa vào đầu gối Lý Bình, Lý Bình yêu thương bế cô bé ngồi lên đùi mình.
"Bà nội, bọn cháu mang đồ ăn ngon tới cho ông bà này".
Long Tiểu Tịch ngoan ngoãn nói.
"Ôi, không cần mang thức ăn cho bà nội mãi đâu, phiền phức lắm".
Lý Bình cười hớn hở.
"Nào nào nào, cô nhóc, tới đây cho ông nhìn xem nào".
Long Đức Phúc thấy vậy cũng hồ hởi nói, ông ấy cực kỳ thích cô cháu gái này.
Nghe vậy, Long Tiểu Tịch đi tới ngay.
"Ông nội, chân ông đã khỏi chưa?"
Long Tiểu Tịch tựa vào cạnh giường bệnh, nhìn cái chân đang được băng bó của Long Đức Phúc và hỏi.
"Rồi, sắp khỏi rồi. Đợi đến khi chân ông khỏi hẳn, ông nội sẽ làm thức ăn ngon, mua quà ăn vặt và đồ chơi cho Tiểu Tịch".
Long Đức Phúc xoa cái đầu nhỏ của Long Tiểu Tịch, cưng chiều nói.
"Vậy ông nội phải khỏi nhanh lên đó. Nhưng đồ chơi thì thôi, chỉ có nít ranh mới chơi đồ chơi thôi, mua đồ ăn hết đi ạ, cháu thích đồ ăn hơn".
Nghe vậy, Long Tiểu Tịch nghiêm trang nói.
"Được được được, ông nghe Tiểu Tịch hết, ha ha ha".
Long Đức Phúc cũng vui vẻ nói.