"Bất kể cậu có đồng ý với cách nói này hay không nhưng trên thực tế nó là như vậy, bao năm nay liên minh sát thủ chúng ta cũng không dám tùy ý đặt chân đến nơi đây. Có thể thấy được nơi đây có khác biệt so với những nơi khác!"
Kiệt Khắc có chút bất đắc dĩ nói, giải thích với người thanh niên tóc vàng mắt xanh kia, anh ta không biết làm sao để phản bác lại một cách mạnh mẽ nữa.
"Theo tôi những gì anh vừa nói chỉ là trò hề mà thôi, trên thế giới này làm gì mà tồn tại một siêu anh hùng như thế, tôi đến đây cũng không hẳn chỉ vì cái nhiệm vụ 50 triệu kia, mà tôi còn muốn đập nát cái tin đồn nhảm này, để cho đám đồng nghiệp trong liên minh sát thủ biết, nơi này rất nhiều tiền, hơn nữa cũng không có tên Long Vương chó má nào có thể ngăn cản được chúng ta. Bắt đầu từ lúc tôi đặt chân đến đây, nơi này sẽ không còn là cấm địa của liên minh sát thủ chúng ta nữa. Với lại, vì tôi mà tổ chức Hồng Đào K của chúng ta sẽ thống trị tất cả các vụ làm ăn trên mảnh đất này".
Thanh niên tóc vàng mắt xanh nhìn chằm chằm Kiệt Khắc hùng hồn tuyên bố, anh ta nghe xong im lặng hồi lâu, không biết nên nói gì.
"Tôi không chỉ hoàn thành nhiệm vụ, mà nếu Long Vương kia thật sự tồn tại, tôi sẽ đi làm thịt hắn, sẵn tiện hoàn thành luôn cái nhiệm vụ bất khả thi trong danh sách các nhiệm vụ của sát thủ, thay thế vị trí của Thái Nhĩ Nạp, trở thành Vua sát thủ mới!"
Thanh niên tóc vàng bừng bừng dã tâm nói.
"Thụy n Tiếu Khắc Thác, tôi cảm thấy cậu điên rồi. Hồi trước, mặc dù cậu có phát rồ nhưng cũng không tới mức này, bây giờ cậu đúng là điên thật rồi, cậu làm ơn tỉnh táo lại đi có được không?"
Kiệt Khắc bình tĩnh nhìn thanh niên tóc vàng, dường như đang xem xem người này có phải thật sự là đồng nghiệp của mình hay không.
"Kiệt Khắc, anh biết không? Lúc tôi tầm 10 tuổi, thầy của tôi đã từng cảnh cáo tôi, không nên nhận bất cứ nhiệm vụ nào có liên quan đến Đại Hạ, tuyệt đối không được đặt chân lên mảnh đất này với thân phận sát thủ. Anh có biết điều này đối với tôi là một loại sỉ nhục không. Tôi cho rằng, liên minh sát thủ của chúng ta đủ để giết bất kỳ người nào trên thế giới mà chúng ta muốn, lãnh thổ Đại Hạ cực kỳ bao la rộng lớn, tôi sẽ chứng minh nó không thể tồn tại một cách riêng biệt như thế này mãi được".
Tiếu Khắc Thác càng cường điệu nói.
"Hơn 10 tuổi Long Vương đã nhập ngũ, 18 tuổi đã chấn động tứ phương. Sức mạnh của hắn cậu không tưởng tượng nổi đâu".
Kiệt Khắc vẫn nói.
"Kiệt Khắc thân mến, dù gì anh cũng là đồng nghiệp và phú tá của tôi, tôi nghĩ anh đừng nên tin vào mấy lời đồn đãi hoang đường như vậy. Cái tên gọi là Long Vương kia chẳng qua chỉ là sức mạnh to lớn do người Đại Hạ tưởng tượng ra để bọn họ yên tâm hơn mà thôi. Long Vương kia cũng không hẳn là một người mạnh mẽ thật sự. Nhiệm vụ này đã cho tôi cơ hội, tôi muốn nhân chuyến đi này đập tan lời đồn đãi về cấm địa của lính đánh thuê và sát thủ, tôi muốn mở rộng thị trường đến Đại Hạ, muốn làm thịt tên Long Vương kia, và cả thay thế luôn cái vị trí Vua sát thủ của Thái Nhĩ Nạp. Thái Nhĩ Nạp cũng ngồi chễm chệ ở TOP 1 bảng xếp hạng sát thủ đã 7 năm, đến lúc nên nhường lại rồi. Những việc làm hôm nay của chúng ta sẽ được ghi chép lại vào lịch sử thế giới và được tất mọi người truyền tụng muôn đời".
Ánh mắt Tiếu Khắc Thác khóa chặt vào Kiệt Khắc, nhấn mạnh nói.
"Buzz… buzz… buzz..."
Cùng lúc này, điện thoại di động của Kiệt Khắc rung lên, anh ta nhìn vào màn hình, vẻ mặt bỗng nhiên cực kỳ ngạc nhiên.
"Ông Tát Lạp Ngõa Đóa thân mến, chào ông, rất hân hạnh được nhận điện thoại của ông!"
Kiệt Khắc bắt máy trả lời với giọng điệu vô cùng khách sáo.
"Bây giờ cậu đang ở đâu?"
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói nghiêm khắc.
"Chúng tôi hiện đang ở Đại Hạ, vừa xuống máy bay thôi. Ông Tát Lạp Ngõa Đóa có gì dặn dò ạ?"
Kiệt Khắc lễ phép hỏi.
"Đưa điện thoại cho đồng nghiệp của cậu đi, tôi có vài lời muốn nói với cậu ta".
Giọng Tát Lạp Ngõa Đóa lạnh như băng, Kiệt Khắc nghe vậy liền cảm thấy có chuyện chẳng lành, nhưng anh ta vẫn chuyển điện thoại cho Tiếu Khắc Thác.
"Tiếu, là điện thoại của ông Tát Lạp Ngõa Đóa, ông ấy muốn nói chuyện với cậu".
Kiệt Khắc đưa điện thoại cho Tiếu Khắc Thác, sau đó nói.
"Thụy n, cậu nghe đây, tôi ra lệnh cho cậu lập tức rời khỏi Đại Hạ!"
Giọng Tát Lạp Ngõa Đóa rét lạnh.
"Why? Ông Tát Lạp Ngõa Đóa đáng kính ơi, tôi đi Đại Hạ để hoàn thành nhiệm vụ mà, tôi chỉ vừa xuống máy bay thôi".
Thụy n nghe vậy giả vờ không hiểu nói.
"Tôi đã cảnh cáo các cậu rồi, không nên tùy tiện đặt chân vào lãnh thổ Đại Hạ, còn nữa, cậu đăng cái video quỷ quái gì lên mạng thế hả? Cậu muốn khiêu khích toàn bộ Đại Hạ với chiến khu Nam Cảnh à, và cả danh dự của Long Vương nữa, bọn họ sẽ không để cậu rời đi dễ dàng đâu!"
Tát Lạp Ngõa Đóa giận dữ nói.
"Quý ông Tát Lạp Ngõa Đóa ơi, tôi chẳng xem chuyện này ra gì cả. Tôi chỉ đang làm chuyện những năm qua mấy người không dám làm thôi. Mọi người đều biết Đại Hạ là một thị trường vô cùng lớn, điều khiến tôi khó hiểu là tại sao mấy người không đến đây khai thác cái thị trường đầy tiềm năng này chứ? Là lãnh đạo liên minh sát thủ, tôi cảm thấy ông nên suy xét lại vấn đề này đi, thay vì cố ngăn cản bất cứ chuyện gì".
Tiếu Khắc Thác mặt đầy vô tội nói.
"Tiếu, cậu sẽ phải trả một cái giá đắt cho hành động ngu xuẩn này, Đại Hạ không phải là nơi chúng ta có thể đặt chân đến đâu, nơi đó có người mà chúng ta không thể trêu vào!"
Tát Lạp Ngõa Đóa tận lực áp chế lửa giận trong lòng, cố gắng giữ giọng khuyên răn.
"Ông Tát Lạp Ngõa Đóa à, không ngờ ông cũng tin vào chuyện Đại Hạ có một người tên Long Vương đấy, tên thật của hắn là gì, nam hay nữ, thực lực thuộc ở mức độ nào? Hắn ở đâu, có chức vụ gì ở Đại Hạ? Những điều này ông chẳng biết gì cả. Cho nên, hắn chỉ là một nhân vật hư cấu trong tưởng tượng mà thôi. Dù thật sự hắn có tồn tại, chuyến này tôi sẽ đến để lấy mạng của hắn. Đại Hạ không nên là nơi mà liên minh sát thủ của chúng ta không thể đến được".
Tiếu Khắc Thác vẫn kiêu ngạo nói.
"Người đó không phải nhân vật hư cấu, không phải thế đâu, cậu ngu xuẩn vừa thôi, cậu sẽ trả một cái giá đắt cho chuyện này đấy!"
Tát Lạp Ngõa Đóa nghe những lời này đã tức muốn xì khói, nhưng vì thể diện ông ta không thể vạch trần tai tiếng của mình và cả liên minh sát thủ, gã đàn ông kia giống như ma quỷ vậy. Năm đó, hắn đã gây ra sự sỉ nhục và thiệt hại thảm khốc cho liên minh sát thủ.
Ông ta đã cố che giấu những vết sẹo đau đớn bao năm nay, rồi dần lãng quên đi, tất cả mọi người trong liên minh sát thủ cũng dần tìm lại tự tin hành nghề. Nhưng cho đến bây giờ, ông ta vẫn một mực không cho liên minh sát thủ đặt chân đến Đại Hạ, cốt yếu vì không muốn thảm họa ngày trước tái diễn lần nữa.
"Thưa ông Tát Lạp Ngõa Đóa, nếu ông muốn nói những lời này với tôi thì tôi cảm thấy chúng ta không cần phải nói nữa. Nghe nói người đó đã mất tích 5 năm và chỉ để lại tin đồn về hắn mà thôi, với tôi mà nói, trên đời này không thể nào tồn tại một nhân vật khủng bố phi thực tế như thế".
Tiếu Khắc Thác hờ hợt nói.
"Cậu thật sự không định sẽ rời khỏi Đại Hạ sao?"
Tát Lạp Ngõa Đóa nghiêm túc hỏi lại.