“Đang nói gì thế?”
Thấy Cố Tuyết Cầm và Châu Vấn dường như đang nói gì đó, Long Thiên Tiếu liền bước tới, hỏi.
“Không có gì, tán gẫu chút thôi”.
Nghe thấy vậy, Cố Tuyết Cầm mỉm cười nói, sau đó cô nhìn Long Thiên Tiếu thật sâu, trong lòng có chút áy náy, dường như cô chưa bao giờ đi tìm hiểu người đàn ông này.
“Lần này, cậu lại muốn ném đứa nhỏ vào đây sao?”
Châu Vấn nằm trên ghế bành, hỏi Long Thiên Tiếu.
“Tôi sẽ dẫn theo con bé”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu chỉ đáp.
“Nên dẫn con bé đi, nó lớn rồi, vẫn phải cho nó biết những chuyện nên biết”.
Châu Vấn ung dung nói. Long Thiên Tiếu khẽ gật đầu, anh cũng không nói gì nữa, anh bước ra khỏi cửa hàng tạp hóa, trong ngực Long Tiểu Tịch chất đầy đồ ăn vặt, khi Long Thiên Tiếu kéo cô bé ra rơi đầy xuống đất.
“Con nói xem con mang nhiều như vậy để làm gì?”
Long Thiên Tiếu có chút cạn lời nói.
“Đây không phải là sợ hai người đói bụng sao, con là vì hai người, ok?”
Long Tiểu Tịch oai phong lẫm liệt nói.
“Ai muốn ăn đồ ăn của con chứ?”
Long Thiên Tiếu không còn lời nào để nói.
“Vậy lát nữa bố đừng ăn nhé, con cũng không định cho bố ăn, hừ hừ”.
Long Tiểu Tịch hừ lạnh một tiếng, vô cùng kiêu ngạo nói.
“Đúng rồi, cậu để xe ở sau sân nhỏ đi, lát nữa tôi phải ra ngoài, không có thời gian trông xe cho cậu, bên này có nhiều trẻ con, bọn chúng sẽ phá xe của cậu, tôi không muốn chịu trách nhiệm đâu”.
Châu Vấn nhớ tới cái gì đó, anh ta lại nói với Long Thiên Tiếu, nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cũng làm theo lời của Châu Vấn, anh đỗ xe ở một nơi kín đáo sau sân.
Đỗ xe xong, Long Thiên Tiếu dẫn Cố Tuyết Cầm và Long Tiểu Tịch lên núi.
Mặc dù hôm nay thời tiết rất tốt, nhưng dù sao đường núi cũng không dễ đi. Bình thường Cố Tuyết Cầm sinh sống ở trong thành phố, về cơ bản là chưa từng đến nơi như vậy. Một tay Long Thiên Tiếu bế Long Tiểu Tịch, một tay đỡ Cố Tuyết Cầm có chút khó khăn đi lên núi, trong tay Cố Tuyết Cầm lại cầm một số đồ để thờ cúng.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi, trong lòng Châu Vấn có chút cảm động, có lẽ là hỗ trợ, giúp đỡ lẫn nhau, chung quy không ai có thể sống cô đơn lẻ loi một mình cả đời cả.
Đặt cây quạt hương bồ lên mặt, Châu Vấn tiếp tục ngủ dưới ánh nắng rực rỡ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, ước chừng nửa giờ sau, tiếng xe ầm ầm lại vang lên. Chỉ thấy có một đoàn xe sang trọng xuất hiện cách cửa hàng nhỏ không xa.
Châu Vấn đã từng nhìn thấy đoàn xe sang trọng này. Tuy nhiên, trước đây sau khi Long Thiên Tiếu đến, ngày hôm sau đoàn xe này mới đến, không ngờ rằng, lần này lại là ngoại lệ, đến cùng ngày với Long Thiên Tiếu, cũng không biết là cố ý hay là vô tình nữa.
Châu Vấn nhìn mà cũng cảm thấy nhàm chán, anh ta tiếp tục ngủ dưới chiếc quạt hương bồ.
“Này, ông chú, tôi muốn mua đồ”.
Lúc này, một giọng nói lanh lảnh truyền đến.
“Tự cầm, tự thanh toán”.
Châu Vấn đạy quạt lên mặt, cũng không thèm mở mắt ra. Nghe được lời này, trong lòng Tần Tiểu Manh cảm thấy có chút kì quái, cô chưa từng thấy kiểu buôn bán như vậy, nơi xa xôi hẻo lánh khỉ ho cò gáy, thật đúng là người lập dị chuyện kỳ lạ gì cũng có, nghe xong, cô trực tiếp bước vào lấy vài chai nước khoáng.
“Chỗ nước này bán thế nào?”
Tần Tiểu Manh hỏi.
“Sao tôi biết được?”
Châu Vấn thản nhiên nói, thậm chí anh ta còn lười lấy chiếc quạt trên mặt xuống.
“Chú là người bán hàng, chú không biết giá của mấy thứ này sao?”
Tần Tiểu Manh hỏi, thật đúng là người quái dị.
“Bên ngoài giá thế nào, ở đây giá thế đó”.
Châu Vấn thờ ơ nói.
“Vậy bên ngoài bán bao nhiêu?”
Tần Tiểu Manh bắt đầu chán nản, hỏi.
“Tôi cũng không biết!”
Châu Vấn nói.
“Được rồi, tôi tùy ý trả chú nhé!”
Nghe thấy vậy, Tần Tiểu Manh có chút bất lực, cô không muốn tiếp tục nói chuyện với tên quái gở này nữa, cô quét mã thanh toán chuyển qua 50 tệ sau đó liền rời đi.
“Bố, hôm qua ông chú kì quái cũng không tới, không phải nói là sau khi chú ấy tới, ngày hôm sau chúng ta mới tới sao?”
Tần Tiểu Manh hỏi, trước đây ít nhất là có quy tắc như vậy, chỉ là không biết tại sao, bây giờ lại thay đổi.
“Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, bây giờ không phải là trước đây, không cần kiêng dè cấm kị nữa”.
Tần Viễn Lâm nói.
“Mọi người ai cần nước tự đi mua nhé, có thể đến tìm phòng tài vụ thanh toán, cứ nói là tôi bảo thế”.
Tần Tiểu Manh nói với đám tùy tùng.
“Cảm ơn cô chủ”.
“Cảm ơn cô chủ”.
Đám người nghe xong đồng thời nói cảm ơn. Bọn họ rất có thiện cảm với Tần Tiểu Manh, mặc dù người ta là cô chủ lớn nhà họ Tần, nhưng không hề có dáng vẻ của một cô chủ. Hơn nữa, còn giản dị dễ gần, có thể hòa đồng với đám người dưới.
Bọn họ chưa từng thấy cậu chủ cô chủ nhà giàu nào ở thành phố Lâm Giang mua nước cho bọn người dưới cả, cô chủ nhà họ Tần có thể coi là người duy nhất.
Đây cũng là một trong những lý do khiến họ sẵn sàng bán mạng, hy sinh vì cặp bố con này.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, Tần Viễn Lâm và Tần Tiểu Manh dẫn theo mấy chục người lên núi.
Đường lên núi hơi gồ ghề, sau khi Long Thiên Tiếu và Cố Tuyết Cầm đi bộ hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng bọn họ cũng đến trước một con suối, bởi vì gần đây mưa nhiều, cho nên dòng chảy rất lớn, con suối vắt ngang con đường trước mặt bọn họ.
“Woa, vui quá, con rất thích nghịch nước”.
Thấy nước suối trong vắt, Long Tiểu Tịch có chút kích đông chạy đến bên bờ suối, đưa tay nhỏ ra nghịch nước.
“Qua kiểu gì bây giờ, tôi đi giày”.
Cố Tuyết Cầm có chút phiền não nói.
“Không sao, cô đợi chút”.
Nghe thấy vậy, Long Thiên Tiếu cởi giày của mình ra cầm ở trên tay, anh ôm Long Tiểu Tịch đi về phía đối diện, sau đi đặt Long Tiểu Tịch và giày xuống, anh quay lại đón Cố Tuyết Cầm.
“Nào! Bám chắc nhé!”
Long Thiên Tiếu nói, sau đó anh bế Cố Tuyết Cầm lên lội qua con suối.
Tiếp xúc quá gần với Long Thiên Tiếu, Cố Tuyết Cầm có thể ngửi được mùi hương nam tính trên người anh, mặt cô đỏ bừng lên. Không biết tại sao, bình thường cô đã quen với hơi thở trên người anh, nhưng tại thời điểm và địa điểm đặc biệt này, hơi thở đó lại khiến tim cô đập thình thịch.
Được Long Thiên Tiếu ôm, trong lòng cô dâng lên một cảm giác an toàn khó nói thành lời.
Từ bên dưới nhìn lén khuôn mặt của Long Thiên Tiếu, cô đột nhiên phát hiện ra người đàn ông này rất anh tuấn, nhất thời, cô nhìn đến mê mẩn, nhìn rất say đắm nhập tâm, khuôn mặt xinh đẹp của cô ửng đỏ, lộ ra vẻ mê người.
Đến bờ bên kia, Long Thiên Tiếu đặt Cố Tuyết Cầm xuống, thấy vẻ mặt không bình thường của cô, anh liền hỏi: “Sao thế, có phải là cơ thể không thoải mái không?”
“A? Không có! Leo núi, thân thể hơi nóng mà thôi”.
Cố Tuyết Cầm nhanh chóng tìm một cái cớ để che đậy. Nhưng mặt cô lại càng đỏ hơn, giống như một cô gái nhỏ bị người khác rình xem chuyện bí mật vậy